Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 542: Tà Thần buông xuống!

...
"Đủ rồi, thật cho rằng ta không làm gì được ngươi sao?"
Hiên Viên Thành đột nhiên quát lớn, ở sau khi liên tiếp bị oanh kích mấy chục lần, khí tức toàn thân cuộn trào mãnh liệt, đột nhiên vận chuyển chạy dọc theo quỹ tích đặc thù nào đó.
"Tà Thần buông xuống!"
Ầm!
Một cỗ khí tức lạnh lẽo đáng sợ trực tiếp bộc phát ra từ trên người Hiên Viên Thành, nhiệt độ xung quanh đột nhiên cũng bắt đầu giảm xuống một cách nhanh chóng, sau đó gió lạnh quét qua, rít gào chói tai.
Giống như Quỷ Môn quan, tràn đầy ẩn số.
Chỉ thấy một bóng đen mơ hồ cực lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng Hiên Viên Thành, thần bí khó lường, cao khoảng tới sáu bảy mét, một mảnh đen nhánh, sương mù mông lung, như thể ở vào một chỗ không gian bị ngăn cách với thế giới này.
Ở sau khi bóng đen này vừa mới xuất hiện, khuôn mặt Hiên Viên Thành lộ vẻ mặt ngẩn ngơ, không động đậy.
Giống như mất đi ý thức bản thân.
Giống như hoàn toàn bị bóng đen đằng sau tiếp quản vậy.
Dương Phóng thay đổi sắc mặt, cảm thấy có gì đó không đúng.
Gần như ở bóng đen này vừa mới hiển hiên, thân thể lập tức lùi gấp như tia chớp, hai tay nhấc Tống Kim Luân và Trần Bưu lên, quay người là trốn.
Khi đi ngang qua Long bà bà và lão giả gầy còm, càng là kẹp mỗi người vào mỗi bên nách của hắn, thi triển tốc độ và lao về phía xa với tốc độ cực nhanh.
Sau khi bóng đen hiển hiện lên đằng sau Hiên Viên Thành, trên đó xuất hiện hai đốm sáng màu máu mơ hồ, giống như hai ánh mắt quỷ dị vậy, điều khiển cánh tay của Hiên Viên Thành lên, lập tức dùng sức trảm về phía nơi xa một trảm.
Ầm!
Một lớp hào quang màu đen nhánh chong nháy mắt được quét lia ra ngoài, nhanh như thiểm điện, giống như xuyên qua không gian, dọc theo đường đi qua núi đá cùng cây cối tất cả đều hóa thành bột mịn.
Tất cả mọi thứ đều không chịu nổi một kích!
Hào quang màu đen khủng khiếp bay ra xa hàng chục mét.
Hàng chục mét phía trước Hiên Viên Thành trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Sau khi Dương Phóng chạy trốn tới nơi xa thì quay đầu lại lần nữa, một mặt kinh hãi.
"Thứ đồ gì?"
"Tà Thần buông xuống!"
Tống Kim Luân lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nhìn chăm chú về phía chỗ Hiên Viên Thành, đột nhiên kinh ngạc nói: "Không tốt! Chạy mau!"
Dương Phóng vội vàng quay người lại tiếp tục chạy trốn, tốc độ cực nhanh đến không biết nhanh như thế nào.
Tuy nhiên cũng may bóng đen kia cũng không có điều khiển Hiên Viên Thành lập tức đuổi theo.
Đối phương dường như cũng ý thức được tốc độ đáng sợ của Dương Phóng, không muốn chậm trễ thời gian.
Nó xuất hiện ở đây dường như cũng tồn tại hạn chế cực lớn nào đó, một đôi mắt màu đỏ như máu đột nhiên nhìn về phía chỗ Đại trưởng lão Hung Ma nhất tộc.
Ầm!
Cánh tay Hiên Viên Thành quét tới.
Lại một lớp hào quang màu đen vô cùng quỷ dị được phát ra, như sóng cả cuộn trào, âm trầm đáng sợ, giống như dòng lũ địa ngục quỷ dị, tự động nuốt chửng hết thảy.
"Rống!"
Đại trưởng lão của Hung Ma nhất tộc bên kia trực tiếp phát ra những tiếng gầm gừ đáng sợ, trần đầy thống khổ ...
···
Nơi xa.
Dương Phóng lấy tốc độ cực cao mà chạy, thi triển toàn bộ thân pháp, trên người khênh theo bốn người, quả thực không biết nhanh cỡ nào, nhưng cho dù chạy ra tới rất xa, vẫn như cũ có thể nghe được động tĩnh kinh khủng trong rừng.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, nhịn không được quay đầu lại quan sát một lần nữa.
Hiên Viên Thành lại còn có loại thủ đoạn này!
Không khỏi quá mức biến thái!
"Sư tôn, Tà Thần buông xuống này chắc chắn cần phải trả ra một cái giá lớn nào đó đi, nếu như không có bất kỳ cái giá nào vậy chẳng phải là quá đáng sợ rồi."
Dương Phóng đột nhiên mở miệng.
"Ngươi nói đúng, quả thực cần bỏ ra cái giá lớn, hơn nữa còn cực kỳ lớn."
Lần này lại không phải Tống Kim Luân mở miệng.
Mà là Trần Bưu khí tức suy yếu.
Hắn thở hổn hển, nói lời giải thích, "Theo như những gì ta biết được, muốn thi triển một chiêu Tà Thần buông xuống này, không chỉ có thể để cho lực lượng sinh mệnh và lực lượng tinh thần tổn hại rất lớn, đồng thời cũng sẽ để cho thân thể người này bắt đầu tà hóa, tà hóa này chính là một loại nửa người nửa quỷ, hoàn toàn mất trí, gần như chẳng khác gì so với chết cả.
Xem như Hiên Viên Thành có thể đối phó được tình huống tà hóa, nhưng lực lượng sinh mệnh và lực lượng tinh thần của hắn chắc chắn sẽ giảm mạnh, con đường tương lai của hắn hoàn toàn bị cắt đứt, cho dù có cơ duyên nghịch thiên cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới tiếp theo.
Hơn nữa!
Nghe nói cho dù là cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan, cả một đời nhiều nhất cũng chỉ có thể thi triển ra ba lần Tà Thần buông xuống, lần tiếp theo hắn xem như chưa chắc đã dám dùng."
"Thì ra là thế."
Dương Phóng gật đầu.
Hắn biết mà, loại thủ đoạn đáng sợ như vậy, nếu như không có cái hạn chế nào vậy thì quá nghịch thiên rồi.
Phải biết ngay cả Côn Bằng Tam biến của hắn, sau khi thi triển đều sẽ rơi vào suy yếu.
Sau khi suy yếu, lại muốn thi triển thì mức độ tổn hại đối với thân thể sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Chẳng hạn như bây giờ.
Dương Phóng từng thi triển Côn Bằng Tam biến một lần vào tối qua, lại thi triển lần thứ hai ở dưới tình huống còn chưa khôi phục hoàn toàn, điều này sẽ tăng gấp đôi tổn thương cho cơ thể hắn ở trên trình độ vốn có.
Tuy nhiên!
Đây cũng là có hơi bất đắc dĩ.
Dương Phóng điên cuồng chạy cả một đường, không có bất kỳ xung động nào quay trở lại để kiếm tiện nghi, chỉ muốn nhanh chóng tìm kiếm một nơi nào đó để chữa thương.
···
Bạn cần đăng nhập để bình luận