Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 71: Các ngươi ... muốn làm cái gì?

Tại tổng bộ của Hắc Hổ bang.
Bên trong đại sảnh.
Bang chủ Triệu Hắc Hổ, Lưu trưởng lão, Tào trưởng lão và một đám thành viên cốt cán của bang, tất cả đều tập trung ở đây, chính là đang thương nghị chuyện quan trọng.
"Nơi định cư hiện tại càng ngày càng loạn, ngoại trừ những tên võ giả tán tu không biết tên kia ra, đã biết thế lực lớn là có Kiếm tháp, Hắc Sơn tự, Bạch Nguyệt lâu, mà dựa theo tin tức tìm hiểu được, còn sẽ có càng ngày càng nhiều người tham gia vào nơi này."
Triệu Hắc Hổ nói với giọng nặng nề, đi tới đi lui, "Hiện tại các ngươi đều có tính toán gì, không ngại đều nói ra xem một chút."
Lưu trưởng lão, Tào trưởng lão và một đám các thành viên cốt cán, đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Triệu Hắc Hổ lần nữa.
"Không biết bang chủ có tính toán gì không?"
Tào trưởng lão nhịn không được hỏi.
"Tính toán gì?"
Triệu Hắc Hổ dừng bước chân lại, hai mắt hắn nheo lại, "Nếu nói ta ta cảm thấy hứng thú đối với thứ mà bọn họ muốn tìm thì đó là không có khả năng, nhưng bây giờ đừng nói là chúng ta, xem như Tam Hà bang đối diện với mấy cái thế lực này thì cũng chỉ có thể cụp cái đuôi lại, cho nên cho dù có tham lam tới cỡ nào, nếu như tùy tiện nhúng tay vào, đều sẽ chỉ chết một cách vô cùng thê thảm, dựa theo tính toán của ta, hiện tại không bằng lập tức rời đi!"
"Rời đi?"
Tất cả các trưởng lão bên cạnh thi nhau kinh ngạc mở miệng nói.
"Đúng vậy, rời đi."
Triệu Hắc Hổ chậm rãi thở dài ra một hơi, nói: "Hắc Hổ bang không còn, chuyển sang nơi khác thì có thể xây dựng lại, nhưng là người phải chết vậy thì thật đúng là không còn gì cả."
Hắc Hổ bang bọn họ chỉ là một cái thế lực cỡ trung ở nơi định cư này mà thôi.
Hắn người làm bang chủ này cũng mới chỉ là Tứ phẩm đỉnh phong.
Một đám trưởng lão bên cạnh cơ bản đều ở vào giai đoạn Tứ phẩm sơ kỳ cho đến trung kỳ, một số yếu tu vi càng là chỉ có Tam phẩm.
Ở bên trong nơi định cư Hắc Thiết tụ ngày càng hỗn loạn này không an toàn chút nào, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn người.
Chỉ vài ngày trước, còn xảy ra chuyện cao thủ Ngũ phẩm giao thủ với nhau.
"Thế nhưng là chỉ dựa vào một mình Hắc Hổ bang chúng ta, muốn rời khỏi nơi định cư này một cách an toàn, vậy chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy đi, khi mùa đông đến, mức độ nguy hiểm trong khu rừng rậm sẽ tăng lên gấp nhiều lần."
Lưu trưởng lão nhịn không được mở miệng nói.
Trên thực tế, bọn họ không muốn rời đi một cách tùy tiện như vậy.
Thứ nhất, hoàn cảnh bên ngoài nơi định cư cực kỳ nguy hiểm, khắp nơi đều có dã thú đáng sợ, thậm chí còn ẩn giấu đi Tà Linh đáng sợ.
Thứ hai, bọn họ đều đã cắm rễ ở nơi định cư này mấy chục năm, tất cả của cải trên người đều ở chỗ này, trong lòng căn bản không nỡ rời đi.
Mặc dù thay đổi nơi định cư, mọi thứ đều có thể được xây dựng lại.
Nhưng xây dựng lại tóm lại là cần thời gian.
Sau khi đi tới nơi mới bọn họ không tránh được phải làm lụng vất vả, bọn họ đã già tay chân yếu, nhuệ khí trong lòng sớm đã biến mất, họ chỉ muốn an hưởng tuổi già mà thôi.
"Đúng là không dễ dàng, cho nên ta đã liên hệ với mấy bang phái khác trong nơi định cư, chuẩn bị cùng nhau rời đi."
Triệu Hắc Hổ mở miệng nói, "Bây giờ hãy nói cho ta biết suy nghĩ của các ngươi, các ngươi có sẵn sàng rời đi hay ở lại?"
"Cái này. . ."
Một đám trưởng lão và thành viên cốt cán đưa mắt nhìn nhau, trong lòng rối như tơ vò.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng vang trầm đục vang lên từ bên ngoài đại điện.
Bảy tám tên đệ tử Hắc Hổ bang lập tức bay ngược ra đằng sau, hung hăng rơi vào bên trong đại điện.
Một đám trưởng lão giật mình thi nhau quay đầu nhìn lại.
"Ai?"
"Triệu bang chủ, hôm nay các ngươi một người cũng đừng mong đi được"
Giọng nói lạnh lùng của một nữ tử đột nhiên vang lên.
Đội hình ba nam một nữ lạ mặt, cất bước từ bên ngoài đi vào.
"Các ngươi là ai, thật to gan, dám xông vào trong Hắc Hổ bang?"
Tào trưởng lão vẻ mặt tức giận, là người đầu tiên mở miệng lên tiếng.
"Cút!"
Người đàn ông trong tay cầm roi mềm rất là bá đạo, đi lên tới quất một roi về phía Tào trưởng lão, nhanh đến cực điểm, giống như tia chớp vậy.
Thần sắc Tào trưởng lão thay đổi, vội vàng nhanh chóng trốn tránh.
Nhưng vẫn là bị roi mềm quất trúng.
Bộp một tiếng, thân thể bay ngược ra đằng sau, hung hăng nện vào trên một cây cột trong đại đường, máu me đầm đìa, thê thảm dị thường.
"Muốn chết!"
Các trưởng lão khác thi nhau thay đổi sắc mặt, không nói lời nào, tất cả đều lao nhanh ra.
Triệu Hắc Hổ càng là hơi nheo mắt lại, đột nhiên bật dậy, hai tay hiện lên trảo, hóa thành màu đen, nhanh chóng lao về phía bốn người trước mặt.
"Tứ phẩm đỉnh phong, có chút ý tứ!"
Người đàn ông cường tráng dị thường kia nhe răng cười một tiếng, không thèm nhìn vào những người khác, thở ra một cái, lập tức nhanh chóng đánh về phía Triệu Hắc Hổ.
Phanh phanh phanh phanh!
Hai người nhanh chóng giao thủ, tiếng nổ ầm vang.
Đảo mắt cái đã mười mấy chiêu đi qua.
Oanh! Oanh! !
Triệu Hắc Hổ phun ra máu tươi, trước ngực đã trúng phải hai chưởng, lập tức bay ngược ra đằng sau, hung hăng rơi vào trên một cái bàn ở đằng sau, làm cho cả cái bàn đều vỡ nát.
Cùng lúc đó, người đàn ông cầm roi mềm trong tay kia cũng quát lên một tiếng chói tai, quất trưởng lão và những thành viên cốt cán còn lại bay ngược ra đằng sau.
"Đủ rồi chứ, Triệu bang chủ!"
Nữ tử mặc quần áo màu đen lãnh đạm nói.
"Khụ khụ. . ."
Triệu Hắc Hổ một mặt kinh hãi, trong miệng ho ra máu, "Các ngươi ... muốn làm cái gì?"
"Không làm gì, chỉ muốn nhờ Triệu bang chủ vận dụng lực lượng bang phái tìm một số thứ giúp chúng ta mà thôi!"
Nữ tử mặc quần áo màu đen lạnh lùng mở miệng nói.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận