Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1118 - Ngươi ... có muốn không?



Chương 1118 - Ngươi ... có muốn không?




···
Trong một hang động âm u và tối tăm.
Ánh sáng màu vàng đất khẽ nhấp nháy.
Thân thể của Dương Phóng và Quách Vinh lập tức hiển hiện.
"Khụ khụ ··· "
Quách Vinh toàn thân thối rữa, vô cùng thê thảm, mọc lông trắng dày đặc, tràn ngập một cỗ khí tức lạnh lẽo, ho khan dữ dội, được Dương Phóng đỡ lấy ngồi ở trên một tảng đá lớn.
Nhưng bọt máu ho ra tới cũng đã không còn là màu máu nữa.
Mà là một loại màu đen sẫm.
Dương Phóng mặt không biểu tình, lấy đan dược chữa thương ra, đưa về phía mồn Quách Vinh cho ăn, đồng thời đặt lòng bàn tay lên lưng của Quách Vinh, điều khiển chân khí truyền đến cho hắn.
"Vô dụng thôi, đừng phí sức."
Quách Vinh chặn viên thuốc trong tay Dương Phóng, giọng nói khàn khàn và đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ sẫm.
Khối thịt thối quỷ dị kia đáng sợ vượt quá sức tưởng tượng.
Một thân sinh cơ này gần như sắp bị thôn phệ hầu như không còn.
"Nghĩ không ra, nghĩ không ra là ngươi lại cứu ta ..."
Quách Vinh ho khan lần nữa, "Bốn thế lực lớn đều cố ý bảo toàn thực lực, ta sớm đã biết bọn họ có âm mưu khác, chỉ là dựa có Nhân Quả Thần chủng, một mực không sợ, nhưng không nghĩ tới về sau cũng là Thần chủng lại hại ta, bọn họ sử dụng bí bảo, che giấu đi nhân quả của bản thân, khiến cho ta không cách nào sớm cảm nhận được sát cơ của bọn họ, ngay từ ngày đầu bọn họ mời ta rời núi, ta nên từ chối, nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn rồi ... khụ khụ khụ ..."
Thân thể hắn lắc lư, trong miệng ho ra càng nhiều máu hơn.
Trên người lông trắng dày đặc cũng đã cắm rễ càng sâu hơn.
Giống như những con giun màu trắng quái dị, nhìn nhìn thấy mà giật mình.
"Không được đụng ta, lời nguyền này vô cùng đáng sợ, ta đã sắp không áp chế được nữa, nếu như ngươi đụng vào chắc chắn sẽ bị tác động đến."
Quách Vinh khó khăn nói, ngăn cản Dương Phóng chữa thương cho hắn, miệng đầy máu tươi, nói với giọng khàn khàn: "Lam trưởng lão, tên thật của ngươi là cái gì? Có thể nói cho ta biết không?"
Dương Phóng hơi trầm mặc.
"Dương Phóng!"
"Được, được!"
Quách Vinh thở hổn hển, lộ ra ý cười khó được, nói: "Dương Phóng, trước đây không phải ngươi luôn muốn biết Đạo tiêu trên người của ngươi là cái gì sao? Bây giờ ta sắp chết, ta sẽ nói tất cả cho ngươi, trên người của ngươi và ta khác biệt, trên người của ngươi cùng lúc tồn tại ba loại tiêu ký của thần linh!"
Một loại là tiêu ký hình kiếm!
Một loại là tiêu ký chữ Vạn!
Còn có một loại là tiêu ký X!
Hắn dùng máu tươi viết ba loại tiêu ký này ra trên mặt đất, ha mắt mơ màng, thì thào nói ra: "Ta chưa bao giờ từng thấy trên người của một người có cùng một lúc ba loại tiêu ký của thần linh."
"Tiêu ký hình kiếm này dường như là Thái cổ - Kiếm Ma, vô cùng thần bí, ở trong cổ sử để lại rất ít ghi chép, chỉ biết là một tồn tại chân chính có thể thay đổi thế giới!"
Nhưng hai loại tiêu ký còn lại là cái gì thì ta cũng không biết.
Rất có thể ... là có đại năng đánh cờ ở trên thân thể của ngươi ...
"Đại năng đánh cờ?"
Dương Phóng trong lòng ngưng trọng.
"Đúng vậy, bao gồm cả những người mà ngươi mang tới trước đây, trên người bọn họ cũng cực kỳ cổ quái, tuy nhiên trên người bọn họ đều chỉ có một cái tiêu ký, duy chỉ có ngươi là khác biệt."
Quách Vinh giống như dần dần ở vào thời khắc hấp hối, tiếp tục thì thào nói: "Dương Phóng, ngươi nhớ kỹ lời của ta, sống sót cho thật tốt, không cần e ngại, coi như thần linh trở về thì ngươi cũng không phải không có hy vọng, thế giới thay đổi, ta có thể cảm nhận được những đại năng và thần linh kia đều ở vào trạng thái hư nhược trước nay chưa từng có!"
Bọn họ cũng không dám hiện thân, ngươi chỉ cần không ngừng đề cao chính mình, cuối cùng rồi sẽ có một ngày ngay cả thần linh cũng không cách nào làm gì được ngươi ... ta thì không được ... Quách gia đến tận đây đã đoạn tuyệt, Nhân Quả Thần chủng, ngươi ... có muốn không?
"Có thể truyền cho ta sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Nhân Quả Thần chủng khác với những Thần chủng khác."
Quách Vinh nói với giọng điệu chậm chạp: "Thần chủng có thể chuyển rời, nhưng 'Nhân quả' vốn ở trên người của ta cũng sẽ được chuyển đi theo, đạt được Nhân Quả Thần chủng của ta thì phải gánh vác cừu hận của ta, ngươi, còn muốn không?"
"Không phải là không thể."
Dương Phóng mở miệng nói.
Quách Vinh không nói thêm lời, khu vực mi tâm lập tức bắt đầu chậm rãi hiện ra một cái ấn ký quỷ dị hình tháp nhỏ, bộc phát ra từng tia quang mang kỳ dị, giống như từng sợi từng sợi dây nhỏ, thẩm thấu về phía trong thân thể của Dương Phóng ...
Thần chủng: Nhân quả (Đoạn quá khứ, đoạn vị lai (tương lai), động quy tắc).
Trên mặt Quách Vinh lộ ra một nụ cười mỉm.
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên đi truy vấn quá khứ và tương lai ... Quách gia diệt vong chính là như vậy ..."
Nụ cười của hắn cứng đờ, thân thể đã hoàn toàn bất động.
···
"Minh chủ!"
Dương Phóng thay đổi sắc mặt, nhanh chóng vận chuyển chân khí, tiếp tục truyền về phía trong cơ thể Quách Vinh, Âm Dương ấn phát huy toàn lực, hóa chết thành sống, ý đồ loại trừ tử khí trên người của Quách Vinh, để hắn tỏa ra sự sống một lần nữa.
Chỉ có điều thương thế của Quách Vinh quá nặng, cho dù là thi triển Âm Dương ấn toàn lực thì cũng không cách nào để Quách Vinh khôi phục lại như lúc ban đầu một lần nữa, chỉ có thể làm cho ý thức vừa mới lơ mơ và gần như tiêu tan của hắn ta trở nên rõ ràng tỉnh táo trở lại.
Trong miệng hắn ho ra máu và nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt.
P/S: Ta thích nào ... chương 3



Bạn cần đăng nhập để bình luận