Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 201: Chế tạo linh kiện Thiết Ma Chiến giáp

"Dương gia."
Ngoài cửa, Trương Tiểu Bảo lạnh cóng đến co ro lại, ngồi xổm trong góc, nhìn thấy Dương Phóng đi ra ngoài thì lập tức tiến lên đón.
"Tiểu Bảo, từ ngày mai đừng đứng chờ ngoài cửa nữa, buổi tối rất lạnh, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Dương Phóng trả lời.
"Thế nhưng là. . ."
Trương Tiểu Bảo có hơi sợ hãi.
"Không sao đâu, chuyện này ta có thể làm chủ được."
Giọng điệu của Dương Phóng rất nhẹ.
"Vâng, đa tạ Dương gia!"
Trương Tiểu Bảo mừng rỡ, vội vàng khom người liên tục, quay người rời đi.
Dương Phóng tiếp tục đi về phía sảnh trước.
Trời khuya vắng người.
Lửa ở bên trong cửa hàng vẫn đang cháy và rất nóng.
Dương Phóng lấy Minh thiết ra, ném vào bên trong lò, lại bỏ thêm một ít nguyên liệu lấy được trước đó, ngọn lửa lập tức bùng lên, trực tiếp tăng lên gấp mấy lần.
Đây cũng là tác dụng của Hỏa Long huyết và Liệt Hỏa Yêu tâm.
Hai loại vật liệu này có thể tăng cường thế lửa, để Minh thiết được hòa tan nhanh hơn.
Không thêm hai thứ này vào xem như có đốt tới ba ngày ba đêm thì Minh thiết cũng khó có khả năng được nung đỏ.
Nhưng cho thêm hai loại vật liệu này vào thì chỉ mất cửa canh giờ ngắn ngủi là Minh thiết sẽ được nung đỏ, có thể rèn đúc được.
Đây cũng chính là nguyên nhân nói Thiết Ma Chiến giáp có thể thủy hỏa bất xâm.
Sau này một khi mặc Chiến giáp này vào, xem như đứng ở trong biển lửa, Dương Phóng cũng sẽ không chịu một chút tổn thương nào.
Keng! Keng! Keng!
Từng tiếng búa sắt nặng nề lại vang lên trong cửa hàng.
Nhoáng một cái thời gian đã trôi qua nửa đêm.
Tiếng rèn sắt đã hoàn toàn dừng lại.
Một miếng đệm đầu gối đã được tạo thành trên chiếc kẹp sắt đang tỏa ra ánh sáng đỏ tươi.
Dương Phóng đang rất mong chờ, cũng không có lập tức tiến hành tôi vào nước lạnh mà trước tiên đợi một lúc cho nguội bớt.
Khoảng chừng nửa canh giờ trôi qua,
Hắn mới kẹp lấy miếng đệm gối này thả vào bên trong bồn nước bên cạnh.
Tư tư. . .
Một tràng tiếng nhiệt bị nước lạnh hạ nhiệt vang lên, hơi nước màu trắng nhanh chóng tỏa ra, toàn bộ bồn nước như đang sôi sùng sục, bên trong bồn nước vốn tràn đầy thì bây giờ lập tức bị bốc hơi đi non nửa.
Dương Phóng lại gắp miếng đệm gối ở bên trong ra lần nữa, trên mặt lập tức nở ra nụ cười mỉm, vô cùng hài lòng.
Chỉ thấy toàn bộ miếng đệm đầu gối có màu đen tuyền, cực kỳ tinh xảo và bề mặt được bao phủ bởi những gai ngược sắc nhọn.
Dưới sự phản chiếu của những ngọn đuốc lóe ra ánh sáng quỷ dị.
Chỉ riêng trọng lượng đã hơn mười cân, nặng hơn những đao kiếm thông thường.
"Miếng đệm đầu gối bên trái của hắn cũng hoàn thành, tiếp theo chính là những bộ phận khác ..."
Dương Phóng tự nói.
. . .
"Viên huynh thật đúng là khách khí."
Đột nhiên, một trận cười sảng khoái vang lên, nói: "Ngô Phó bang chủ có thể để ý tới lão phu, tự nhiên là vinh hạnh của lão phu, lão phu làm sao dám có quá nhiều yêu cầu gì?"
Ở tiếng cười này vừa mới vang lên thì một tiếng cười khẽ khác cũng theo đó mà vang lên, "Đàm quản sự nói gì vậy, Đàm quản sự càng vất vả công lao càng lớn, Thiên Long bang chúng ta đương nhiên sẽ không bạc đãi Đàm quản sự, sau này sau khi cửa hàng tới tay, Đàm quản sự vẫn là chủ cửa hàng sắt này, chỉ là, còn xin Đàm quản sự nhất định phải giữ bí mật chuyện này, tuyệt đối đừng để người khác biết cửa hàng này đã thuộc về Thiên Long bang ta, dù sao bên phía Bang chủ còn chưa muốn tạo nên sự chú ý cho những người khác."
"Yên tâm, chuyện này sẽ không có người biết được."
Đàm quản sự mỉm cười.
"Vậy thì tốt rồi."
Người đàn ông trung niên bên cạnh cười nói.
Hiện tại có không ít người đang nhìn chằm chằm vào cửa hàng sắt này.
Trên danh nghĩa thì cửa hàng này vẫn là của Huyền Vũ tông.
Nhưng thật ra mà nói!
Đàm quản sự quản lý cửa hàng này vào tối nay đã hoàn toàn đầu nhập vào Thiên Long bang.
Cứ như vậy, Thiên Long bang tương đương với việc mượn gà đẻ trứng.
Họa thì do Huyền Vũ tông tới gánh.
Chỗ tốt, do Thiên Long bang cầm lấy.
Hai người vừa đi vừa cười, đột nhiên bước chân dừng lại, cùng nhau quay đầu.
Chỉ thấy trong một chỗ hành lang gấp khúc.
Trên lưng Dương Phóng cõng một cái bao, tránh ra thật xa, bước nhanh hướng về phòng.
Đàm quản sự cau mày lên, nhìn chằm chằm lên Dương Phóng, sau đó dần dần thả lỏng và lấy lại bình tĩnh.
Người đàn ông trung niên bên cạnh hai mắt híp lại, nhìn chăm chú vào Dương Phóng.
"Đàm quản sự?"
"Yên tâm, oắt con vô dụng mà thôi, ta sẽ cảnh cáo hắn."
Đàm quản sự bình tĩnh nói.
"Vậy là tốt rồi, hy vọng lúc này sẽ không có vấn đề gì xảy ra."
Người đàn ông trung niên trả lời.
"Ta tiễn Viên huynh."
Đàm quản sự mỉm cười nói.
"Làm phiền Đàm quản sự."
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói
Hai người càng đi càng xa đi ra khỏi cửa phủ.
Ở sau khi người đàn ông trung niên lên xe ngựa, Đàm quản sự mới dần dần thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía cửa hàng, như có điều suy nghĩ, lập tức bước chân, đi về phía hậu đường.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng cất áo giáp cẩn thận rồi nằm ở trên giường, trong lòng hơi trầm xuống.
Tất cả có thể thấy, trước đó hắn đã cố gắng hết sức để tránh đi rồi.
Nhưng không nghĩ tới hắn vẫn là bị bắt gặp.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ ngoài sân.
Hai mắt Dương Phóng sáng lên, cong ngón búng ra, ánh đèn bị dập tắt, làm ra vẻ ngủ say.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, tới gần ngoài cửa.
Một con dao sắc bén thông qua khe cửa, dọc thẳng lên xuống, hạ vào trên chốt cửa và từ từ vặn chốt cửa.
Kẽo kẹt kít. . .
Chốt cửa được dịch chuyển từng chút một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận