Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 704: Nói láo ta tát tiếp?

"Thì ra là thế."
Bạch Ngọc đạo cô lập tức hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Đúng rồi, bọn họ không chỉ có một người, đạo tặc hái hoa là cả một nhóm, ta gặp được là hai tên, tất cả đều là Thánh Linh."
"Còn có người nào nữa không?"
Dương Phóng hỏi.
"Không biết, ta bị bọn họ ám toán, lập tức trọng thương, sau đó một mực ẩn nấp, đúng rồi, ngươi có thể ép hỏi người trong tay ngươi."
Bạch Ngọc đạo cô nói.
Dương Phóng khẽ gật đầu, nói: "Được, ngươi bây giờ có thể đi được rồi."
Bạch Ngọc đạo cô trong lòng cuộn trào mãnh liệt, chắp tay nói: "Đa tạ các hạ ra tay cứu giúp."
"Không tiễn!"
Dương Phóng mở miệng nói.
Bạch Ngọc đạo cô ôm quyền lần nữa, lập tức thi triển thân pháp, cố gắng chịu đựng thương thế, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Người số mười ba này quả thực sâu không lường được.
Khó trách số bảy cũng thiếu chút nữa thì bị hắn giết chết!
Có hắn ra tay, đám đạo tặc hái hoa này chắc chắn sẽ được xử lý!
Trong rừng.
Hoàn cảnh u ám.
Khắp nơi là một mảnh đen nhánh.
Thân thể Dương Phóng không động đậy, sau khi xác định Bạch Ngọc đạo cô đã đi xa, cuối cùng hắn mới ném thân thể đạo tặc hái hoa này xuống, nói với giọng điệu lạnh lùng, nói: "Nói đi, những tên đạo tặc hái hoa khác đều đang ở đâu?"
"Ta nói, hiện tại đều ở Đông Lâm trấn, bọn họ chuẩn bị tiến về Bạch Long trang, tha ta, cầu ngươi tha mạng cho ta ..."
Tên đạo tặc hái hoa kia hoảng sợ mở miệng.
Ánh mắt Dương Phóng chuyển lạnh.
Nghe lời như vậy sao?
Khiến hắn có loại cảm giác không quá tin tưởng.
Ầm! Ầm!
Hai chân hắn liên tục giẫm xuống, lập tức giẫm vỡ nát đan điền của đối phương, đánh tan chân khí của đối phương, khiến đạo tặc hái hoa lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn một lần nữa, vô cùng thống khổ.
Dương Phóng lật tay một cái, lấy Tiêu Hồn thủy ra, nắm lấy đầu của đối phương, lập tức rót vào bên trong miệng của đạo tặc hái hoa.
Tiêu Hồn thủy, phải là người có ý chí yếu kém thì mới có thể mang đến tác dụng.
Rất khó có tác dụng đối với một số người có ý chí kiên định.
Chỉ có làm cho đối phương chịu đủ tra tấn, thời điểm ý chí suy yếu thì mới có thể rót vào trong cơ thể.
Chính như lúc này.
"Nói đi, ta cần biết mọi tin tức của các ngươi."
Dương Phóng thả đối phương ra lần nữa, nói với giọng điệu lạnh lùng ...
"Ta nói, ta nói, đừng đánh ta nữa ..."
Đạo tặc hái hoa tiếp tục nói với trạng thái đau đớn.
"Ừm?"
Dương Phóng nhướng mày.
Còn chưa bị khống chế?
Thân thể cường giả Thánh Linh cảnh mạnh như vậy sao?
"Nói!"
Hắn quát với giọng lạnh lùng, không tiếp tục lãng phí Tiêu Hồn thủy nữa.
"Chúng ta có tổng cộng bốn người, đều đến từ Hoan Hỉ giáo, bởi vì vào lúc đi ngang qua nơi này, lúc này mới quyết định đi săn ở chỗ này một phen, ta là Đại sư huynh, tên là Vân Long Tử."
Đạo tặc hái hoa vội vàng mở miệng: "Về phần ba người còn lại, bọn họ bây giờ chắc còn ở Đông Lâm trấn ..."
Hắn vội vàng cố gắng nói tin tức cho Dương Phóng, giống như sợ chỉ chậm một chút Dương Phóng sẽ lại tiếp tục hạ độc thủ với hắn.
Ban đầu bọn họ định dẫn thế lực khắp nơi vào trong Bạch Long trang, chỉ có điều ở trước khi động thủ, hắn lại đề nghị tách ra hành động.
Tự mình chạy ra bắt lấy Bạch Ngọc đạo cô.
Những người khác thì phụ trách dẫn các thế lực khắp nơi vào Bạch Long trang.
Tuy nhiên những người khác có thành công hay không thì hắn bây giờ chưa biết được.
Dương Phóng không động đậy, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào đạo tặc hái hoa.
Khoảng mấy phút trôi qua.
"Ngươi đang nói láo?"
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng.
"Không có, ta tuyệt đối không dám nói láo, tha mạng, mỗi câu của ta đều là thật ..."
Đạo tặc hái hoa kinh hoảng mở miệng nói.
Ba một tiếng, Dương Phóng dùng bàn tay tát hắn, tát tới hai gò má của đối phương đều tát cho nổ tung, máu tươi bắn tung tóe, thân thể bay tứ tung.
"Nói láo ta tát tiếp?"
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng, nhanh chân bước tới.
"Không có, ta thật sự không có nói lão, tha mạng, đừng đánh ..."
Ba!
Lại một cái tát được tát tới, tiếp tục tát hắn bay tứ tung ra ngoài, đầu óc cũng vang lên ông ông, máu me bê bết mặt, xương hai hò má đều lộ ra, vô cùng thê thảm.
"Không có nói láo, ta thật không có nói láo ..."
Đạo tặc hái hoa hoảng sợ mở miệng nói.
Dương Phóng cau mày lại, thân thể vạm vỡ lại đi tới trước người đối phương một lần nữa.
Được a.
Hắn bây giờ quả thực không cách nào phán đoán đối phương đang nói láo hay là không.
Tuy rằng trước đó hắn có tu Thất Tình quyết, có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, tuy nhiên đẳng cấp của Thất Tình quyết quá thấp, ở trước mặt một tên cao thủ Thánh Linh cảnh như thế này thì thực sự không có chút tác dụng nào.
Cho dù đan điền đã bị phế, nhưng nhục thân và tinh thần của cường giả Thánh Linh cảnh vẫn hoàn toàn không phải là người bình thường có khả năng so sánh được.
Thánh Linh, là một loại thay đổi về chất của sinh mệnh.
Nhục thân, tinh thần đều sẽ đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi, từ khi đối phương miễn dịch với Tiêu Hồn thủy là có thể nhìn ra được một chút.
"Thành viên của các ngươi đều có dáng vẻ giống như ngươi sao?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi thăm.
"Đúng vậy ··· "
Đạo tặc hái hoa hoảng sợ nói.
Dương Phóng suy nghĩ một lát.
Một lát sau.
Ba một tiếng, một bàn tay hoàn toàn tát nát đầu của đối phương, sau đó lục lọi tìm tòi ở trên người của đối phương.
Một tên phế vật, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.
...
Bên trong Đông Lâm trấn.
Bên trong quán trọ kín đáo.
Cửa phòng lại mở ra lần nữa.
Liên tục hai bóng người từ bên ngoài đi tới, một bóng người rất đẹp, tướng mạo yêu kiều, giống như nữ tử, bóng người còn lại thì tướng mạo bình thường, mặc áo bào đen, thuộc về tồn tại khó có thể nhận ra trong đám đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận