Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 365: Tiêu sư điệt cần gì phải chạy a?

Quả nhiên giống như sự dự liệu của hắn.
Trở về sau đó trở lại, tu vi tăng lên trên diện rộng.
Tuy rằng điểm kinh nghiệm còn chưa hoàn toàn viên mãn, nhưng cách viên mãn cũng đã không xa.
Sau đó, chỉ cần thêm hai lần tắm thuốc nữa là hoàn toàn có thể để cho điểm kinh nghiệm viên mãn.
Nghĩ tới đây, Dương Phóng nhân lúc thời gian còn sớm, lập tức gọi tiểu nhị của quán trọ đến để tiểu nhị quán trọ nấu nước cho hắn.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dương Phóng từ trong thùng thuốc đứng dậy, cơ bắp khắp người nổi lên, tràn ngập một cỗ khí thế khó nói nên lời.
"Thập phẩm viên mãn, đáng tiếc không còn tiếp tục tăng trưởng."
Dương Phóng cau mày lại, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tu vi của hắn không có gì bất ngờ xảy ra, ở sau khi tắm thêm hai lần thuốc tắm, quả nhiên đã đạt đến Thập phẩm đại viên mãn.
Đáng tiếc là sau đó hắn tiếp tục tắm thuốc vài lần nữa, nhưng tất cả đều không tiếp tục gia tăng tu vi.
Có vẻ như đây đã là giới hạn của cơ thể con người.
Điều này khiến tâm trí của hắn suy nghĩ không ngừng.
Khó trách đột phá Siêu phẩm nhất định phải dùng Thiên Tinh Ngọc tủy.
Sau khi tiến vào Thập phẩm viên mãn, tắm thuốc vốn tắm quả nhiên không có bất kỳ tác dụng nào.
"Hiện tại chỉ hy vọng Lôi âm Hô Hấp pháp có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích đi ..."
Hắn lau khô người, bắt đầu kiểm tra dược liệu cần thiết cho Lôi âm Hô Hấp pháp.
Sau khi nhận ra thiếu mất mấy loại vật liệu, Dương Phóng suy nghĩ một chút rồi quyết định đi ra ngoài mua sắm.
Các dược liệu sử dụng cho Lôi âm Hô Hấp pháp là vô cùng đắt đỏ, còn muốn hiếm hơn so với dược liệu loại tinh thần.
Nếu không lần trước Dương Phóng cũng sẽ không chỉ mua mấy phần.
Thực tế là chạy mỗi nhà một lượt bên trong Nam Sơn thành cũng chỉ mới tìm được mấy phần kia.
Lần này, Dương Phóng vẫn như thường ngày.
Từ buổi sáng một mực tìm cho tới lúc trời gần tối cuối cùng mới góp đủ sáu phần.
Ngay khi hắn mang theo cái bao đi về phía quán trọ ban đầu, đột nhiên thân thể cứng đờ, hắn trở nên nâng cao cảnh giác đề phòng lên, ánh mắt đột nhiên nhìn lại về phía sau, tròng mắt đột nhiên co rụt lại.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám đứng chắp hai tay sau lưng, đứng ở phía trước, một mặt giống như cười mà không phải cười nhìn vào mình.
Giống như thể đặc biệt ở chỗ này để chờ hắn vậy.
"Tiêu sư điệt, nhiều ngày không gặp như vậy, ngươi đi chỗ nào a?"
Trần quản sự cười nói.
Dương Phóng không nói nên lời, không nghĩ ngợi chút nào, quay người là đi, tốc độ mở ra, cấp tốc lao nhanh về phía ngoài thành.
. . .
Mặt trời xuống núi.
Hơn phân nửa thành trì chìm trong bóng tối.
Núi rừng bên ngoài thành càng thêm đen kịt.
Tốc độ của Dương Phóng cực nhanh, kể từ lúc phát hiện Trần quản sự đứng ở đằng sau, không nói một lời, triển khai thân pháp, một đường điên cuồng lao thẳng vào sâu trong rừng núi, đôi chân to như hai cái lò xo khổng lồ, mỗi khi nhảy ra đều có thể lao ra khoảng cách rất xa.
Sau khi liên tục lao đi, sớm đã không biết đã cách xa Nam Sơn thành bao xa.
"Tiêu sư điệt cần gì phải chạy a?"
Giọng nói đều đều đột nhiên tiếp tục vang lên sau lưng Dương Phóng.
"Thời gian dài như vậy không gặp ngươi, ta đây có rất nhiều lời muốn hỏi ngươi a!"
Trần quản sự trên người mặc áo bào xám, quần áo lật phật, nhàn nhã giống như là đang đi bộ vậy, thân thể vững vàng dính sát đằng sau, thoạt nhìn như không cần tiêu tốn quá nhiều sức vậy.
"Trần quản sự, lần ra ngoài này chúng ta gặp phải Diệt Tà minh, bị Diệt Tà minh phục kích, tất cả mọi người đều đã chết rồi, chỉ có mình ta còn sống sót, ta nhất thời sợ hãi, lúc này mới không trở về bến tàu, còn xin Trần quản sự thỉnh tội với Ngô trưởng lão giúp ta, chờ ta điều chỉnh xong tự nhiên sẽ trở về lần nữa!"
Dương Phóng cũng không quay đầu lại, tiếp tục lao về phía trước.
"Thật sao?"
Giọng nói bình tĩnh của Trần quản sự tiếp tục vang lên, nói: "Chuyện này chỉ có chính ngươi đi nói mới được, ta có tính là gì a? Lời nói của ta không có trọng lượng, xem như nói ra thì Ngô trưởng lão cũng sẽ không tin, Tiêu sư điệt ngươi vẫn là đi theo ta đi!"
Sưu!
Thân thể của hắn đột nhiên tăng tốc, bàn tay vươn ra, tất cả năm ngón tay đều biến thành đen kịt, trên bề mặt hiện lên một cỗ lực lượng cường đại mà đáng sợ, khiến cho không khí cũng đang phát ra tiếng kêu chói tai, trực tiếp hung hăng chộp vào phần gáy của Dương Phóng.
Dương Phóng cảm nhận được nhướng mày, thân thể đột nhiên nhanh như chớp quay lại, một quyền đánh về phía Trần quản sự.
Thập Tự quyền!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, lực lượng kinh khủng lấy hai người làm trung tâm, trực tiếp lan tỏa nhanh chóng ra bốn phương.
Rừng núi rung chuyển, cành cây vỡ nát lá rụng bay múa lung tung khắp nơi.
Hai bóng người tất cả đều lùi ra ngoài, vững vàng và đáp xuống một tảng đá lớn phía sau mình.
"Ừm?"
Trần quản sự cau mày lại, cảm thấy có gì đó không ổn.
Dương Phóng thế mà chặn được hắn?
Lấy tu vi Thập phẩm tới hắn hắn Siêu phẩm?
"Tiêu sư điệt, hóa ra ngươi vẫn luôn che giấu thực lực!"
Giọng nói của hắn lãnh đạm, con ngươi sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
Dương Phóng quần áo tung bay, mặt không biểu tình, kịch độc trên người trên đường chạy đều đã được hắn thả ra xong.
"Trần quản sự, ta xưa nay không muốn đi trêu chọc ai, cũng không muốn tham gia tranh đấu giữa các thế lực, ta chỉ muôn sống cho được yên ổn, cho ta một cái cơ hội đi!"
"Cơ hội? Cơ hội là do chính mình tranh thủ, ngươi vẫn là trở về nói với Ngô trưởng lão đi."
Trần quản sự nói với giọng điệu lãnh đạm, tiếp tục mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận