Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 411: Hóa ra là Ngô trưởng lão

Sưu! Sưu! Sưu!
Thân thể Dương Phóng nhoáng một cái, chạy qua chạy lại rất nhanh, hắn đã tu luyện tới không biết bao lâu, cuối cùng, thân thể hắn lại dừng lại lần nữa.
"Thanh Vân bộ này thật đúng là khó luyện, bình thường luyện tập tới ba bốn lần thì mới có thể nâng cao một điểm độ thành thạo, so với những tuyệt học khác thế nhưng là khó hơn nhiều lắm."
Dương Phóng thở nhẹ một hơi.
Hắn đi tới một tảng đá lớn ở bên cạnh, lẳng lặng ngồi xuống, bắt đầu khôi phục thể lực, sau đó ánh mắt lại nhìn vào trên bảng thông tin lần nữa.
Liên tục trong mấy ngày qua, tu vi hắn khó khăn lắm mới đạt tới Siêu phẩm 850/15000.
Dựa theo phân loại Siêu phẩm của Dạ Thần giáo, 850 điểm kinh nghiệm này của hắn chỉ có thể được xem như là Siêu phẩm đệ nhất quan.
Đúng!
Có một sự phân chia rõ ràng và nghiêm ngặt về các cảnh giới Siêu phẩm bên trong Dạ Thần giáo.
Nói một cách chính xác, cảnh giới Siêu phẩm tổng cộng chia ra làm tam đại quan.
Đệ nhất qua (Cửa thứ nhất) được gọi là Thuế biến, sẽ tạo ra sự biến đổi vô hình từ thể xác cho đến tinh thần, từ đó xuất hiện khác biệt về bản chất so với sinh mệnh trước đó.
Đệ nhị quan được gọi là Kim thân!
Đến quan (cửa) này, thân thể không tì vết bẩn thỉu, không chỉ có năng lực chống lại các loại độc tố tăng lên thêm một bước, mà đối với chưởng khống lực lượng và tinh thần cũng đạt tới trình độ cực kỳ nhạy bén, cho dù không vận chuyển chân khí, nhục thân cũng có thể mạnh mẽ chống lại mọi đao kiếm bình thường.
Đệ tam quan gọi là phản phác quy chân!
Không cần biết là chân khí hay là tinh thần, đều sẽ đạt tới một loại trình độ trước nay chưa từng có, nhất cử nhất động đều hoàn mỹ, có thể mượn dùng lực lượng khổng lồ trong thiên địa bất cứ lúc nào!
Tam đại quan của Siêu phẩm mỗi một quan đều khó hơn so với một quan.
Cho dù ở bên trong Dạ Thần giáo, người có thể đạt tới đệ tam quan cũng rất là hiếm có.
Đến cảnh giới này, trên cơ bản đều là tồn tại không khác gì đồ vật quý hiếm là mấy.
Hầu hết người cho dù đột phá tới Siêu phẩm thì cũng chỉ là cả một đời ở vào đệ nhất quan mà thôi.
Mà dựa theo loại phân chia này tới xem, giống như đối thủ mà Dương Phóng gặp phải trước đó đều không ngoại lệ, tất cả đều ở vào đệ nhất quan.
Chỉ là ở bên trong đệ nhất quan thì cũng có mạnh có yếu!
"Dựa theo giá trị kinh nghiệm hiện tại đến xem, ta tối thiểu phải đạt tới 5000/15000 mới xem như là tiến vào đệ nhị quan."
Dương Phóng lẩm bẩm một mình.
Tuy nhiên!
Hắn có bản thông tin độ thành thạo, chắc là sẽ dễ dàng hơn nhiều so với những người khác.
Đột nhiên!
Hai tai Dương Phóng khẽ động, lập tức phát động Phong luật - cảm nhận.
Cát. . .
Sàn sạt. . .
Một loạt âm thanh xé gió yếu ớt và sắc bén nhanh chóng ập đến.
Thanh âm rất yếu ớt, có thể phán đoán đối phương có tu vi cực cao, giống như là đang cố ý khống chế thanh âm.
Đây là!
Siêu phẩm?
Dương Phóng đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn về phía sâu trong rừng.
Vào thời khắc thế này thì ai sẽ đi tới quặng mỏ?
Ở vào lúc hắn lặng lẽ chờ đợi.
Sâu trong rừng, một bóng ngươi thấp bé nhẹ cân trên người mặc áo bào xám, giống như một con khỉ, vô cùng nhẹ nhàng, thân thể mượn lực từ trên những cành cây trên cây lao về phía trước, đang nhanh chóng chạy về phía bên này.
Thân ảnh áo bào xám tựa hồ cũng nhìn thấy Dương Phóng, trên đầu được dùng băng vải băng bó dày đặc quanh đầu, con mắt duy nhất còn sót lại lóe lên một tia điên cuồng, thân thể đột nhiên tăng tốc lao điên cuồng về phía phương hướng bên này.
"Ngô Tam Giang!"
Dương Phóng lộ ra sắc mặt khác thường.
Gia hỏa này!
Thế mà chủ động chạy tới mở bạc?
Đây là tới đối phó chính mình sao?
Dương Phóng lập tức vươn người đứng dậy trên tảng đá lớn, một đôi mắt bình tĩnh mà đạm mạc nhìn về phía người tới.
Đến hay lắm!
Tránh cho mình còn phải đi tìm kiếm.
Sưu!
Nhánh cây run rẩy, lá rụng bay múa.
Ngô Tam Giang trên người mặc áo bào xám mang theo từng đợt từng đợt khí tức đáng sợ mà cường đại, đã từ trên trời hạ xuống, phịch một tiếng, vững vàng rơi vào khu vực cách Dương Phóng hơn mười mét, quấn áo trên người tung bay, trong con mắt duy nhất lóe ra từng tia từng tia oán hận, nhìn chăm chú vào Dương Phóng.
"Này ... hắc hắc ..."
Trong miệng Ngô Tam Giang đột nhiên phát ra từng tràng tiếng cười lạnh, hai tay chắp sau lưng, nói với giọng nói lạnh lùng: "Tiêu sư diệt, còn nhớ lão phu không?"
"Hóa ra là Ngô trưởng lão, Ngô trưởng lão, không phải ngươi đã chạy trốn rồi sao? Làm sao còn dám tiến vào địa bàn của Thần Vũ tông? Chẳng lẽ không sợ bị cao nhân Thần Vũ tông bắt sao?"
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh, mở miệng hỏi.
"Ha ha ha. . ."
Ngô Tam Giang đột nhiên phát ra một tràng cười điên cuồng, má phải đau nhói khiến dây thần kinh của hắn dường như lại co giật, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi cho rằng Thần Vũ tông hiện tại còn có thời gian đi đối phó với ta sao? Tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân đã chính thức động thủ, trong vòng một đêm đã đánh xuống hai thành trì lớn và bốn nơi định cư, cao tầng Thần Vũ tông hiện tại sớm đã loạn thành một đống, ai có thời gian để mà để ý tới lão phu? Tiêu Phóng, ngươi đoán đêm nay lão phu sẽ đối đãi với ngươi như thế nào?"
Dương Phóng nhướng mày, nói: "Tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân động thủ với tốc độ nhanh như vậy?"
"Hừ!"
Ngô Tam Giang nở ra nụ cười lạnh đáng sợ, thân thể bước về phía trước từng bước từng bước một, bên trong con mắt còn sót lại lóe lên ánh sáng màu đỏ sậm, một cỗ khí tức cực kỳ cường đại đáng sợ tràn ngập toàn thân, hắn thản nhiên nói: "Tiêu sư điệt, đừng sợ, tối nay sẽ là những tiết mục đặc sắc mà ta đã chuẩn bị cho ngươi, đêm nay ta sẽ cho ngươi nếm trải cái gì là tuyệt vọng cùng vui sướng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận