Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 697: Hoan Hỉ giáo

Môn tâm pháp này sớm đã được hắn luyện đến viên mãn, có thể nói là thuộc làu làu.
"Đa tạ Tần trưởng lão."
Ngô Tiểu Lục mừng rỡ, vội vàng bắt đầu dập đầu.
Dương Phóng quét tay áo qua, nâng Ngô Tiểu Lục từ dưới đất lên, nói: "Nhớ kỹ, không được lười biếng với công việc đang làm."
"Vâng, Tần trưởng lão."
Ngô Tiểu Lục lớn tiếng nói.
Dương Phóng khẽ gật đầu, tiếp tục bước vào trong phòng.
Truyền thụ cho Ngô Tiểu Lục cũng xem như là cao hứng nhất thời, cũng tốt để cho đối phương chăm sóc Hồng Ngọc Đạo mễ được thuận tiện hơn.
Nếu không, một phàm nhân chăm sóc Hồng Ngọc Đạo mễ, ít nhiều có hơi lực bất tòng tâm.
Về phần Hắc Ngọc linh dược, tự nhiên được Dương Phóng trồng ở nơi khác.
Thứ quan trọng như vậy thì làm sao có thể để cho Ngô Tiểu Lục biết được?
Đột nhiên, thần sắc Dương Phóng cứng lại, bước chân dừng lại, cúi đầu xuống nhìn về phía eo của mình.
Chỉ thấy một đôi cánh tay trắng bệch, duỗi ra từ đằng sau mình, giờ phút này đang một mực ôm chặt eo của mình, lành lạnh, giống như tồn tại chân thực vậy.
"Lại tới."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Lần này càng khoa trương hơn.
Thế mà trực tiếp động thủ.
Dương Phóng quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Thì thấy khu vực sau lưng trống rỗng, không có cái gì.
Hai cánh tay trắng bệch kia giống như trực tiếp vươn ra từ trong hư không vậy.
Dương Phóng vốn không muốn để ý, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Lại phát hiện đôi cánh tay trắng bệch kia đột nhiên bắt đầu siết chặt lại.
Cảm giác chặt chẽ mạnh mẽ này hoàn toàn không phải là ảo ảnh.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, hai bàn tay to vươn ra, một phát bắt được và nắm chặt lấy hai cánh tay trắng bệch đang ôm lấy eo của hắn, sau đó bộc phát lực lượng, trực tiếp tách tay nó ra từng chút một.
Một cảm giác mạnh mẽ về sức mạnh trực tiếp đến từ hai cánh tay trắng bệch, giống như đang chống lại hắn vậy.
Cuối cùng!
Hai cánh tay trắng bệch cũng được hắn gỡ ra.
Ánh mắt Dương Phóng lạnh lùng, vẫn không thả ra, hai tay nắm chặt lấy hai cổ tay của đối phương, chậm rãi quay trở lại, nhìn về phía khoảng không đằng sau lưng mình.
Vẫn giống như trước đó.
Sau lưng là trống rỗng.
Hai cánh tay trắng bệch lại thật đúng là vươn ra từ trong hư không.
Ầm!
Lôi điện kinh khủng dọc theo cánh tay của Dương Phóng trong nháy mắt ập vào bên trong hai cánh tay trắng bệch kia, thiên uy cuộn trào, khí tức kinh khủng, lập tức đốt cháy hai cánh tay trắng bệch này bằng lôi điện.
A!
Một âm thanh chói tai mà chỉ có Dương Phóng mới có thể nghe thấy xuyên ra từ bên trong hư không.
Hai cánh tay trắng bệch giãy giụa kịch liệt, chẳng mấy chốc đã hóa thành từng mảnh từng mảnh máu mủ màu đen, rơi xuống mặt đất.
Ngô Tiểu Lục trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Dương Phóng.
Dương Phóng nhìn thoáng qua mủ máu trên mặt đất, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy thứ trên đất?"
"Có thể, hình như ... hình như có một khối máu mủ."
Ngô Tiểu Lục kinh hãi nói.
Hắn trơ mắt nhìn vào khối máu mủ kia rơi xuống từ trong hư không, vô cùng đột ngột.
Ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng lại, giống như có điều suy nghĩ, trở về gian phòng lần nữa.
Quả nhiên không phải là ảo giác!
Đây là ... chân thực!
···
Đại điện Bang chủ.
Không khí áp lực, đèn đuốc chập chờn.
Tất cả trưởng lão cùng đường chủ đều là vẻ mặt tức giận nhìn về phía Bang chủ, mà ngay cả Bang chủ Ngô Thông Huyền, sắc mặt cũng tái nhợt, mặc kệ tính tình có tốt như thế nào thì giờ cũng mất.
Ầm!
Ngô Thông Huyền vỗ một chưởng vỗ nát cái bàn, lạnh lùng nói ra: "Hoan Hỉ giáo!"
"Bang chủ, đây rốt cuộc là thế lực gì? Không khỏi cũng quá quỷ dị đi!"
Một tên trưởng lão tức giận nói.
Ngay từ đầu xuất hiện chuyện đạo tặc hái hoa khắp nơi, bọn họ còn không để ý lắm, chỉ cho rằng chỉ là đám tặc bình thường mà thôi, thế nhưng theo thời gian dần trôi qua, đối tượng của đạo tắc hái hoa này càng ngày càng cường đại.
Cho đến khi tiếp cận tới Thất Sát bang bọn họ!
Mà còn thải bổ nhiều nữ đệ tử trong bang bọn họ như vậy!
Hiện tại ngay cả Vương trưởng lão Vương Linh Phương cũng lập tức mất tích không thấy đâu!
Càng quan trọng hơn chính là!
Ở sau khi Vương trưởng lão mất tích, lại liên tục có tới bốn cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan chết thảm, nhưng những cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan này tất cả đều là đàn ông.
Thời điểm phát hiện, thân thể khô quắt, da bọc xương, tinh khí toàn thân biến mất không còn thừa lại chút nào.
Cái chết của bọn họ lại rất giống với những nữ tử bị đạo tắc hái hoa kia thải bổ.
Nói cách khác!
Đạo tặc hái hoa kia cả nam và nữ đều ăn!
Đó là súc sinh gì vậy?
"Là bọn họ, chắc chắn là bọn họ, không có sai."
Ngô Thông Huyền vẻ mặt âm hàn, nói: "Ta từng được chứng kiến Tà giáo này ở Thiên Long vực, thành viên của bọn họ vô cùng quỷ dị, có khả năng nam nữ đều thải bổ, đàn ông của Tà giáo này ở trước khi đạt tới Thánh Linh cảnh thì chỉ bắt nữ thải bổ, một khi tiến vào Thánh Linh cảnh thì bắt đầu bắt nam để thải bổ, nữ thì hoàn toàn ngược lại, bất kỳ người nào bị bọn họ tiếp cận thì đều vô cùng thê thảm!!!"
"Cái gì?"
"Nói như vậy đạo tặc hái hoa kia hiện tại đã tiến vào Thánh Linh?"
"Bạch Ngọc đạo cô đuổi theo ra ngoài có được an toàn không?"
Tất cả trưởng lão vội vàng mở miệng.
"Đi, đi mời Tần trưởng lão tới!"
Ngô Thông Huyền trầm giọng nói.
Tà đồ Hoan Hỉ giáo chết tiệt này giờ đang coi bọn họ là con mồi!
···
Bạn cần đăng nhập để bình luận