Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 999 - Ngươi đang theo dõi ta sao?



Chương 999 - Ngươi đang theo dõi ta sao?




"Như vậy a."
Dương Phóng tự nói, nói: "Vậy nói thật, ta thật ra thì cũng không có ác ý gì đối với các ngươi, các ngươi và ta cũng không phải là loại kẻ địch khó mà hóa giải gì, ta chỉ là một người làm công của Địa Phủ mà thôi, các ngươi chẳng qua cũng chỉ là người làm công dưới tổ chức của các ngươi mà thôi, chúng ta đều là người làm công cần gì phải làm khó xử người làm công?"
Người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen, tiểu nhị quán trà, cả hai đều nhướng mày.
"Ngươi là có ý tứ gì?"
Người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen hỏi.
"Không có ý gì, mọi người bèo nước gặp nhau, kết giao bằng hữu, không tính là gì chứ?"
Dương Phóng bình tĩnh trả lời.
Hắn nói đúng là lời nói thật.
Hắn gia nhập Địa Phủ chỉ là bị bức bách mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt, đã như vậy, vì sao không lôi kéo thêm mấy tên kẻ thù cho Địa Phủ?
Lui một bước mà nói, nửa tấm Đạo đồ còn lại còn ở trong tay người đàn ông vạm vỡ kia, hắn không có khả năng lập tức giết chết hai người này.
"Kết giao bằng hữu?"
Người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen nở ra nụ cười lạnh, nói: "Ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin lời nói nhảm của ngươi sao? Thật uổng cho ngươi có thể nói ra."
Trong lòng hai người là một trăm cái không tin.
Ở bên trong suy nghĩ của bọn họ, này không thể nghi ngờ chẳng qua chỉ là một cái âm mưu của Dương Phóng mà thôi.
"Xem ra các ngươi thực sự không tin tưởng ta."
Dương Phóng nhẹ giọng mở miệng nói, đột nhiên quay đầu, nhìn về phái khu rừng đá tràn ngập sương mù trắng dày đặc kia, nói: "Bên kia chính là cứ điểm của các ngươi phải không? Chỗ cứ điểm này quả thực cổ quái, phảng phát như là một đại trận tự nhiên, nếu như không có sự chỉ dẫn của người khác, chỉ sợ ngay cả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê đi vào thì cũng sẽ lạc lối."
Người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen và tiểu nhị quán trà trong lòng đều trầm xuống.
Gia hỏa trước mắt này đến cùng đã tới đây được bao lâu rồi.
Ngay cả đối thoại của bọn họ cũng nghe được rõ ràng, còn biết cứ điểm của bọn họ.
"Phải thì như thế nào?"
Tiểu nhị quán trà lạnh giọng nói.
Coi như biết được cứ điểm của bọn họ, đối phương cũng đừng hòng đánh đi vào.
"Không tệ, không tệ."
Dương Phóng liên tục tán thưởng, nói: "Đúng rồi, các ngươi vừa rồi nhắc tới Thiên Toán Tử, đó là người nào của các ngươi? Dường như hành động của các ngươi là được hắn chỉ dẫn? Hắn thế mà tính ra xác suất thành công lần này của các ngươi, thậm chí có thể tính ra Ngô Ba sẽ đi đâu, này khó tránh khỏi có chút không thể tưởng tượng được, có thể giới thiệu vị Thiên Toán Tử này cho ta một chút hay không?"
"Nằm mơ!"
Tiểu nhị quán trà cười lạnh.
Dương Phóng lại nhíu mày lần nữa, hơi trầm mặc.
Một lát sau, nhẹ giọng mở miệng: "Thôi được rồi, hôm nay ta có thể buông tha cho các ngươi, các ngươi đi thôi."
Lĩnh vực bên người hắn tản ra.
Người đàn ông mặc áo bào thon gầy, tiểu nhị quán trà thầm giật mình, không thể tin.
Gia hỏa này lại bằng lòng buông tha bọn họ một cách dễ dàng như vậy sao?
Thật hay giả?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không nói chuyện, cũng không có cậy mạnh mà là lập tức lật người lên, bàn chân giẫm mạnh, lập tức nhanh chóng lao về phía phương hướng khu rừng đá thoát đi.
Không cần biết đối phương có âm mưu gì, bọn họ cũng không nói bất cứ điều gì có giá trị.
Cho dù âm mưu của đối phương có lớn hơn nữa thì cũng không có khả năng thực hiện.
Nhưng khi bọn họ vừa mới rời đi!
Đột nhiên, một sự thay đổi đột ngột xảy ra.
Một lớp sương đen mờ ảo mà kỳ dị trực tiếp nổi lên, vặn và vặn vẹo, âm trầm mà quỷ dị, vừa nổi lên đã bao trùm khắp nơi, trong nháy mắt biến khu vực này biến thành một nơi âm trầm quỷ dị.
Tất cả cây cối hoa cỏ, tất cả đều chết héo, đảo mắt đã tàn lụi.
Người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen và tiểu nhị quán trà vừa mới muốn chạy trốn kia, tất cả đều thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt chịu phải áp chế to lớn, vội vàng dừng lại lần nữa.
Ngay cả Dương Phóng cũng nhướng mày, lập tức quay người lại.
"Ai nha a, Dương huynh đệ, thả kẻ thù tùy tiện như vậy cũng không phải là thói quen tốt gì, may mắn Diêm Quân không yên lòng, bảo ta âm thầm nhìn chằm chằm vào ngươi, bằng không, chỉ sợ còn không biết ngươi sẽ làm ra loại chuyện này."
Một tiếng cười nhàn nhạt phát ra từ khoảng không.
Một người đàn ông mặc áo bào đen sắc mặt tái nhợt, mang theo nụ cười nồng đậm, chậm rãi từ trong hư không ở một bên đi ra.
Cái cằm nhọn, ánh mắt yêu dị, trên môi có hai sợi râu màu đen, nhìn về phía Dương Phóng.
Hắc Vô Thường!
Trong lòng Dương Phóng trầm xuống.
"Ngươi đang theo dõi ta sao?"
"Cũng không phải là theo dõi cái gì, chỉ là âm thầm quan sát một chút mà thôi, Dương huynh đệ không để ý chứ?"
Hắc Vô Thường mỉm cười, nói: "Không thể phủ nhận, Dương huynh đệ đã hoàn thành nhiệm vụ thật sự quá đẹp, tuy nhiên đáng tiếc, phần cuối sau cùng có hơi không tốt, Dương huynh đệ cố ý thả bọn họ rời đi không phải là muốn thả dây dài câu cá lớn đó chứ? Hay là nói muốn cấu kết kẻ địch làm phản Địa Phủ đây?"
Trên mặt của hắn lộ vẻ vẻ mặt cười giống như không cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
Dương Phóng im lặng một lát.
Một lát sau khẽ thở ra một hơi, thản nhiên nói: "Ta đúng là muốn thả dây dài câu cá lớn, cho nên lúc này mới cố ý bố cục, nhưng hiện tại xem ra, đã bị ngươi quấy rối rồi."
"Ai, cố ý bố cục dĩ nhiên là rất tốt, tuy nhiên cũng phải phân rõ tình huống."
Hắc Vô Thường nở ra nụ cười tươi nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.



Bạn cần đăng nhập để bình luận