Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 762 - Ta nợ nàng sao?



Chương 762 - Ta nợ nàng sao?




"Đi thôi."
Dương Phóng rút trường kiếm, nhìn cũng chẳng thèm nhìn lão giả trốn đi kia, nói ra: "Số trời đã định, có người muốn chết, chúng ta cũng không còn cách nào."
Thân thể cao lớn của hắn bước đi, bước về phía trước, áo bào xanh tung bay, bóng lưng rộng lớn, làm cho người ta có cảm giác an toàn đến khó có thể miêu tả.
Ba người Liễu Vân nổ vang trong lòng, còn chưa hết sợ hãi, vội vàng nhanh chóng chạy theo sau lưng Dương Phóng, không dám bỏ lỡ một bước.
"Tiền bối, ngươi vừa nói là có người muốn chết, đây là ý gì?"
Liễu Vân đột nhiên hỏi thăm, hỏi với giọng phát run: "Chẳng lẽ đám người Minh Ngọc quận chúa gặp phải nguy hiểm?"
"Nguy hiểm hay không ta không biết, ta chỉ biết chỗ của Minh Ngọc quận chúa sớm đã bị đầy người chết bao vây, cón thể chạy ra hay không vậy phải xem chính tạo hóa của nàng."
Dương Phóng cũng không quay đầu lại, tiếp tục bước đi.
"Sớm đã có đầy người chết bao vây?"
Ba người Liễu Vân càng kinh hãi hơn, vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía đường phố cách đó không xa.
Chỉ thấy nơi đó bóng người lập lòe, những ngọn đuốc sáng trưng, còn có tiếng ngựa hí, nhìn thế nào cũng giống như không có bất kỳ sự khác thường nào.
Nhưng vị tiền bối này làm sao lại nói chỗ đó sớm đã có đầy người chết bao vây?
Chẳng lẽ ...
Ba người Liễu Vân rùng mình một cái, càng vội vàng càng sợ hãi hơn chạy theo Dương Phóng.
"Tiền bối, thực lực của ngươi đã cao như vậy rồi, vì sao ... không đi báo tin cho Minh Ngọc quận chúa?"
Đột nhiên, một thiếu niên trong đó mở miệng nói với giọng run rẩy.
Dương Phóng dừng chân lại, quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên, bình tĩnh nói: "Tại sao phải đi báo tin cho nàng ta? Ta nợ nàng sao?"
"Nhưng ... nhưng ..."
Thiếu niên kia run lẩy bẩy, cũng không dám nói nhiều nữa.
Phốc phốc!
Trường kiếm Dương Phóng quét qua, lại một bóng ma quỷ dị lặng yên đi bên cạnh bị một kiếm của hắn giết chết, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhanh chóng tiêu tán.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, thu hồi trường kiếm, tiếp tục đi về phía trước.
Ba người Liễu Vân càng kinh hãi hơn, lại càng nhanh chân chạy theo Dương Phóng.
···
Nơi xa.
Trong một quán trọ tối tăm.
Trong một gian phòng ở tầng ba.
Mấy bóng người thần bí tập trung ở nơi này, không khí ngột ngạt, toàn thân đen nhánh không thấy rõ khuôn mặt, hai mắt híp lại nhìn về phía bóng lưng mấy người Dương Phóng rời đi.
"Cao thủ!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Được rồi, không nên đi trêu chọc người này, hắn muốn chủ động rời đi vậy chúng ta không cần thiết phải ngăn cản, ở chỗ này giải quyết Minh Ngọc quận chúa là được rồi."
Giọng nói thứ hai vang lên.
"Nha đầu Minh Ngọc, hắc hắc, cứ thế mà chết đi thật đúng là có chút đáng tiếc, ở trước khi giết nàng ta không bằng giao cho ta trước, để cho ta nhấm nhấp trước cái đã, có được không?"
Tiếng cười nói quái dị thứ ba lập tức vang lên.
"Ngươi cái lão già này!"
Mấy người khác thi nhau cười mắng.
"Bàng Vạn Chung vừa mới chết, lần này nếu như có thể giữ được Minh Ngọc quận chúa ở lại nơi này, chẳng khác nào lại loại bỏ một cánh tay khác của Hoàng đế Đại Uyên, về sau, Kình Thiên vực chắc chắn sẽ loạn."
Tiếng cười quỷ dị thứ tư vang lên.
"Không sai, nếu như có thể lập đại công này, ở trên chắc chắn có trọng thưởng, hơn nữa Minh Ngọc quận chúa chết ở chỗ này, những người khác quả quyết không nghĩ ra là do chúng ta gây nên, chỉ cho rằng nơi đây là do Tà Linh làm ra!"
"Vậy mới tốt!"
Mấy người khác phát ra tiếng mỉm cười, khí tức lộ ra vẻ vô cùng yêu dị.
···
Trên đường phố.
Lão giả gầy còm trước đó một đường lướt qua, xuyên qua đám người, vẻ mặt vô cùng khó coi, chẳng mấy chốc đã xông vào trong một gian lầu các, hai tay chắp lên nói: "Quận chúa, bọn họ không muốn đến!"
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ lấy thực lực của Đoạn tiên sinh cũng không giữ được đối phương sao?"
Một giọng nói bình tĩnh vang lên, õ ràng và êm tai.
Chỉ thấy được mọi người bao bọc xung quanh.
Xuất hiện một nhân vật rất 'tuấn tú' mặc áo bào màu xanh ngọc bích và cầm một chiếc quạt gấp màu trắng, mái tóc dài như thác nước, đen dày, đôi mắt đen trắng trong veo, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng trên mặt tràn đầy một loại uy nghiêm lãnh đạm, quan sát mọi thứ.
"Đúng vậy, lão hủ hổ thẹn."
Trên mặt lão giả gầy còm lộ ra vẻ xấu hổ.
"Thôi, trước tiên nhớ kỹ người này, chờ sau khi rời khỏi đây lại đi tính sổ, hiện tại nơi này mới là trọng yếu nhất!"
Bóng người kia bình tĩnh nói.
"Vâng, quận chúa!"
Lão giả gầy còm nói.
"Ta phụng hoàng mệnh, đến đây thăm dò nơi này, tiếp theo mời các vị không nên giấu giếm thực lực của mình, có thể thi triển hết bản lĩnh của các ngươi, một lần hành động khám phá bí mật nơi này, nếu như khám phá ra được, triều đình tự có trượng thưởng."
Minh Ngọc quận chúa nói với giọng đạm mạc, xoay người lại, nhìn nhóm người phía sau mình.
Đều không ngoại lệ, đều là những người xâm nhập vào trước đó!
Bị nàng ta bắt buộc tập trung tới.
Mọi người đều tỏ không dám từ chối, kiên trì, thi nhau chắp tay.
"Vâng, quận chúa!"
"Ừm, bắt đầu đi."
Minh Ngọc quận chúa nói với giọng lạnh lùng.
Mọi người thi nhau hành động.
Hỏa Hoàng quân bên dưới cũng bắt đầu tăng thêm tốc độ.
Chỉ có điều!
Không có bất kỳ kẻ nào để ý tới, những quân sĩ đang lục soát kia, giờ phút này đang lặng lẽ biến hóa, từng người ánh mắt trống rỗng, động tác tê liệt, phảng phất giống như bị người bắt đi linh hồn vậy ...
···
Bên ngoài nơi định cư.
Dương Phương cầm trường kiếm trong tay, áo bào xanh tung bay, cuối cùng dẫn theo ba người hoàn toàn ra khỏi nơi này, chỉ cảm thấy không khí xung quanh giống như trở nên khác với trước đó.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận