Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 327: Giết Thập phẩm

Ta vốn không muốn khiêu khích bất luận kẻ nào, nhưng lại liên tục có đạo chích tới cửa khiêu khích!
Đã vậy thì!
"Cút (Cổn)" !
"Cút" !
"Cút" !
Ầm ầm!
Liên tục ba tiếng gào thét kinh khủng, nổ đùng đoàng như sấm rền vang trời, kinh tâm động phách, mang theo một loại chấn động đáng sợ xung kích linh hồn, để cho hai người đang nhanh chóng công kích Dương Phóng, thân thể đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ngốc trệ, lại trở nên thất thần lần nữa.
Phốc phốc!
Dương Phóng dũng mãnh quay đầu lại, bàn tay to lớn như thiểm điện chộp lấy.
Gần như ở khi Giang đường chủ kia vừa muốn tỉnh tạo lại thì năm ngón tay cũng đã như tia chớp nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của đối phương, vô vô cùng đáng sợ, giống như móng vuốt của yêu thú, gần như che mất đi nửa khuôn mặt của nữ tử kia.
"Tiện nhân, ta thế nhưng là đã từng trêu chọc các ngươi chưa?"
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm.
"Ngươi!"
Giang đường chủ vô cùng hoảng sợ, khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái nhợt đi, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Gia hỏa này?
Phịch!
Năm ngón tay dùng sức bóp, cái cổ mảnh khảnh của Giang đường chủ lập tức nổ tung ngay tại chỗ, trong cổ lập tức vỡ nát, nát thành mười mấy phần, thất khiếu chảy máu, ngay cả một cái đầu vô cùng xinh đẹp cũng bay thẳng ra ngoài.
Thân thể mềm mại không đầu lung la lung lay lập tức ngã nhào xuống đất.
"Giang sư muội!"
Người đàn ông còn sót lại hai mắt đã đỏ ngầu, kêu tới thê lương thảm thiết, nhìn về phía Dương Phóng tràn đầy căm hận, bất ngờ ném về phía Dương Phóng một mảng lớn vật thể màu đen, lít nha lít nhít, số lượng đông đảo.
Ngay khi những thứ đó rơi xuống, có một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, mặt đất rung chuyển, ầm ầm dữ dội, ánh lửa bùng lên.
Ở sau khi ném ra một đống Phích Lịch tử, hắn tung người nhảy lên và nắm lấy cái đầu xinh đẹp của Giang sư muội, trong lòng đầy đau khổ và hận thù, rồi bỏ chạy như tia chớp.
Sau lưng hắn ngôi miếu cổ đổ nát vẫn đang ầm ầm không dứt, âm thanh kinh người, đá bay tán loạn, lửa bốc lên.
Qua một lúc lâu!
Mọi thứ lại bình tĩnh trở lại.
Trong khói lửa đáng sợ.
Một tôn Thiếp Giáp Ma nhân đen nhánh dữ tợn, một mực đứng vững, đưa hai tay lên bảo vệ hai mắt, giống như một con kình thiên ma thú vậy, không động đậy, vụ nổ kinh khủng thế mà không thể làm tổn hại đến Chiến giáp của Dương Phóng một chút nào.
Một lát sau, hai bàn tay mới dịch chuyển khỏi hai mắt, ánh mắt sắc bén như điện.
"Có chút ý tứ. . ."
"Tuy nhiên!"
Ánh mắt đáng sợ của hắn nhìn về phía nơi xa.
Đã dính phải Trùng hương của hắn.
Thì có thể chạy đi đến đâu?
. . . .
Trong rừng.
Lá cây xào xạc.
Bóng tối dày đặc.
Việt Vân Phong người đàn ông duy nhất còn lại một mặt hoảng sợ, toàn thân máu tươi, trong tay ôm lấy đầu mỹ nhân xinh đẹp, vội vã bỏ chạy với sự đau buồn và phẫn nộ.
Đầu mỹ nhân khuôn mặt trắng bệch, con ngươi trợn lên, từ lúc chết đi thẳng cho tới lúc này vẫn còn giữ nguyên vẻ sợ hãi.
Nhìn vào cái đầu mỹ nhân vô cùng xinh đẹp trong ngực, trong lòng Việt Vân Phong đang nhỏ máu, nội tâm nổi lên một cỗ căm hận.
Người mặc áo giáp đáng chết!
Ta muốn giết giết giết! (Đây là biểu tượng của cực đoan, đã cực đoan thì đều thích dùng trứng đập vào đá).
Muốn phanh thây xé xác ngươi!
Ngàn vạn chí sĩ Diệt Tà minh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Chẳng cần biết ngươi là ai, không cần biết sau này ngươi trốn ở chỗ nào đều không tránh được sự đuổi bắt của Diệt Tà minh.
"Giang sư muội. . ."
Việt Vân Phong vừa bỏ chạy vừa nước mắt tuôn rơi.
Giọng nói và nụ cười của sư muội giống như đang ở trước mắt.
Để hắn căn bản không thể nào tin được Giang sư muội đã chết thảm.
Tại sao một nữ tử thông minh đáng yêu làm cho người ta vui vẻ như vậy lại phải chết thảm?
Tại sao tên đó lại giết người một cách tàn nhẫn như vậy! (Cực đoan chỉ thấy người khác sai mình không sai).
Sưu!
Việt Vân Phong thân thể nhảy ra ngoài, cuối cùng nhanh chóng trốn thoát ra khỏi khu rừng, nhanh chóng lướt về phía một bến tàu mà đi.
Trước đó ném ra nhiều Phích Lịch tử như vậy, hắn căn bản không dám yêu cầu xa vời rằng chắc chắn có thể giết chết được Dương Phóng.
Bởi vì loại giáp sắt trên người Dương Phóng kia là quá mức đáng sợ.
Gặp phải tập kích của hai người Thập phẩm, một người Cửu phẩm bọn họ vậy mà đều không bị hư hại chút nào.
Theo cách nhìn này, Phích Lịch tử căn bản không có khả năng giết chết được đối phương.
Hơn nữa!
Việt Vân Phong nghiến răng thật chặt, sâu trong mắt hắn tràn đầy tức giận và thù hận.
Tin tức của Ngải Bá Đặc và Hàn Sở có sai!
Hai người trước đó cũng không có nói ra Chiến giáp trên người người này quái dị như thế nào.
Tam Giang khẩu.
Bên trong một chiếc hư hại.
Ngải Bá Đặc, Cái Á, Hàn đại ca, Trần Long và một nhóm cao thủ của Diệt Tà minh đều đang chờ đợi ở nơi này, trên mặt mang theo nụ cười, thỉnh thoảng nói về một số hành động của tổ chức.
Về phần một đám người xuyên không của Long quốc do Chu Võ cầm đầu, sớm đã được bọn họ cho chờ đợi tại Thập Lý pha.
Dù sao Ngải Bá Đặc cũng không hy vọng, lát nữa sau khi bắt được người áo giáp, sẽ kích động tinh thần dân tộc của đám người Chu Võ.
"Trần huynh đệ không nên suy nghĩ nhiều, có Giang đường chủ, Việt đường chủ bọn họ xuất thủ, chuyện này chắc chắn sẽ được giải quyết một cách thuận lợi, phải biết ngay cả Dương Hồng Liệt của Dương gia cũng đã bị Giang đường chủ giết a."
Hàn đại ca một mặt mỉm cười, mở miệng nói lời an ủi, "Giang đường chủ của chúng ta không chỉ có dáng người xinh đẹp, xử lý việc cũng là mười phần chắc chín, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì khi nàng ta tiếp nhận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận