Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 132: Quyền Lợi bang

Chỉ còn lại 32 người, nhưng khí chất của họ đều đã trở nên khác biệt đáng kể so với trước đây.
Trên người mỗi người đều mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt và sự thù địch.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chiến đấu và giết chóc trong những ngày qua đã thay đổi rất nhiều suy nghĩ của bọn họ.
Mặc dù trước đây bọn họ đều đã từng giết vài người, nhưng những lần giết người đó tất cả đều chỉ là bọn họ bị ép buộc phải giết người mà thôi, chứ thực chất bên trong mỗi người vẫn cho rằng mình còn là người tốt.
Bản thân chỉ là đang sống ở trong môi trường tối tăm, phải tự bảo vệ mình mà tiến hành tự vệ theo một cách bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng vào giờ phút này, tất cả sự tốt bụng và ngây thơ dường như đều đã biến mất.
Mỗi người đều biến trở thành những kẻ rất có dã tâm, tâm thái bành trướng.
"Mọi người, nghe ta nói một chút, nếu như không có Quách đội trưởng của chúng ta, chúng ta có thể vào ở trong tổng bộ Tam Hà bang này được không?"
Tưởng Khai đột nhiên hét lớn.
"Không thể, không có Quách đội trưởng, chúng ta nào dám tới gần Tam Hà bang!"
"Đúng vậy, Tam Hà bang là bang lớn nhất ở nơi định cư này, xem như bang chủ đã chết trước đó rồi thì chúng ta cũng không dám khiêu khích bọn họ!"
"Quách đội trưởng đã có nhiều vất vả công lao càng lớn!"
Mọi người thi nhau hét lên.
Tưởng Khai lập tức hài lòng gật đầu, nhìn thoáng qua Quách Thiên Khiếu, tiếp tục hét lên: "Trong mấy ngày qua, chúng ta đã chiến đấu liên tục, tử thương rất nhiều đồng bào của mình, điểm này Quách đội trưởng đều đã ghi tạc ở trong lòng, nhưng may mắn thay, tất cả những đau khổ mất mát đã qua và bây giờ nơi định cư này đã hoàn toàn trở thành địa bàn của chúng ta, Quách đội trưởng dự định thành lập lại một bang phái mà những người của Lam tinh là tối cao, mọi người có bằng lòng không?"
"Bằng lòng, bằng lòng!"
"Ủng hộ Quách đội trưởng!"
. . .
"Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói!"
Đột nhiên, Ngưu Ca một người đàn ông vạm vỡ đứng dậy từ trong đám đông, hai tay chắp vào nhau, mở miệng hét lên: "Quách đội trưởng, Tưởng đội trưởng, các ngươi nhân nghĩa, các huynh đệ bội phục, nhưng nơi định cư này là đám người chúng ta liều mạng và đổ máu của mình vào việc chiến đấu mà giành được, dựa vào cái gì để cho tất cả người của Lam tinh đều trở thành tối cao, muốn tối cao thì cũng chỉ có chúng ta là tối cao, những cái người lâm trận bỏ chạy và người không dám tham gia vào cuộc chiến thì dựa vào cái gì muốn hưởng thụ lợi ích từ địa bàn mà chúng ta đánh xuống?"
"Đúng vậy, điểm này là ta không thể đồng ý!"
"Những người lâm trận bỏ chạy và không tham gia chiến đấu kia nhất định phải để cho bọn họ hối hận!"
"Đúng rồi, một đám nhát gan, dựa vào cái gì có thể hưởng thụ thành quả chúng ta mang tới!"
Những người khác thi nhau hò hét.
Sau khi chiến đấu trong vài ngày qua, suy nghĩ của họ sớm đã thay đổi hoàn toàn.
Quách Thiên Khiếu mặt mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng nhấc lên.
Bên trong toàn bộ đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, chờ đợi hắn phát biểu cảm nghĩ của mình.
Quách Thiên Khiếu thấy vậy thì vô cùng hài lòng.
Cái gì gọi là kỷ luật nghiêm minh?
Đây chính là kỷ luật nghiêm minh!
Ở toàn bộ nơi định cư này, hắn đã trở thành một vị lãnh tụ tuyệt đối.
Xem như bây giờ hắn nói bản thân mình muốn lên làm Hoàng đế thì đoán chừng mọi người cũng sẽ ủng hộ hắn!
"Mọi người yên tâm đi, những gì mà các ngươi nói ta tự nhiên cũng đã từng cân nhắc rồi!"
Quách Thiên Khiếu mỉm cười, nói: "Cái gọi người Lam tinh là tối cao, chỉ là chúng ta những người có mặt ở đây hôm nay mới tà tối cao mà thôi, bốn người đã bỏ chạy và một người không tham gia cuộc chiến, tự nhiên không thể tận hưởng bất kỳ sự đãi ngộ nào!"
"Không chỉ có như vậy, còn phải làm cho bọn họ thật sự hối hận mới được, nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học!"
Ngưu Ca trầm giọng nói.
Hắn cũng là một thành viên của nhóm đó.
Ở vào thời điểm khi Vương Đông Lai vừa mới chết, hắn và hai người khác từng âm thầm giao dịch với Dương Phóng.
"Tất cả mọi người đều là đồng hương, là những người đến từ Lam tinh, dạy cho bọn họ một bài học có phải là không được tốt lắm hay không?"
Quách Thiên Khiếu ra vẻ trầm ngâm.
"Có cái gì mà không tốt chứ, nên dạy cho bọn họ một bài học, bằng không bọn họ căn bản là sẽ không nhớ lâu!"
"Đúng vậy, chúng ta quyết chiến sinh tử, bọn họ chỉ đứng ngoài xem trò vui thì dựa vào cái gì?"
. . .
"Quách đội trưởng cứ yên tâm, việc này sẽ do ta sắp xếp, sẽ không làm tới mức quá đáng, cho mỗi người một chút giáo huấn là được rồi."
Tưởng Khai đột nhiên mỉm cười.
"Ta lo lắng nếu như bọn họ báo cáo với Trình đội trưởng khi bọn họ trở về thế giới hiện thực, thì chúng ta nên làm như thế nào?"
Quách Thiên Khiếu khẽ nói.
"Sợ cái gì chứ, có cho bọn họ một trăm cái lá gan thì bọn họ cũng không dám nói!"
Ánh mắt Tưởng Khai trở nên lạnh lùng, nói: "Hơn nữa, Trình đội trưởng cho dù có phát hiện thì hắn cũng không có quan hệ gì với chúng ta, hắn còn có thể tự mình từ Bạch Lạc thành chạy tới đây nữa sao? Hơn nữa có nhiều người đồng lòng với chúng ta như vậy, hắn có thể làm gì được chúng ta?"
Quách Thiên Khiếu hơi trầm tư, nói: "Cũng được, vậy các ngươi tự mình đi làm đi!"
"Yên tâm đi!"
Tưởng Khai mỉm cười, lập tức nhìn về phía mấy người Ngưu Ca, Cương Ca, lập tức căn dặn với bọn họ.
Mấy người lập tức nở ra nụ cười lạnh.
"Đúng rồi, chúng ta lại nói về chuyện xây dựng bang phái một chút, tên của bang phái sau này gọi là Quyền Lợi bang đi, mọi người cảm thấy thế nào?"
Quách Thiên Khiếu nói to một lần nữa.
"Nhất trí!"
Đám người thi nhau kêu lên.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận