Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 180: Vậy người đâu rồi?

"Nhưng chung quy là có một tên Thất phẩm và một tên Lục phẩm đỉnh phong chết đi, đây là án tử ngập trời a."
Dương Phóng thầm nói, "Hơn nữa giọng nói của ta cần phải được thay đổi càng sớm càng tốt."
Cho dù dạng thành lớn như Bạch Lạc thành này, cao thủ Thất phẩm cũng không phải là rất nhiều.
Một khi chết đi, vậy đủ để làm cho toàn thành chấn động.
Cao thủ Thất phẩm đã luyện ra được chân khí, thực lực vô cùng đáng sợ, xem như gặp phải bốn năm tên cao thủ cùng cấp vây công cũng có thời gian phát ra tiếng kêu cứu và bỏ chạy.
Dù sao thực lực của bọn họ hùng hậu, chỉ cần không bị miểu sát thì luôn có cơ hội để có thể chạy trốn được.
Nhưng thật đáng tiếc!
Chu Thiên Lý lại gặp phải một tên quái thai như Dương Phóng.
Ở dưới sự ảnh hưởng của Lôi âm, bị chấn triệt tâm hồn, chân khí hộ thể cũng lập tức bị đình trệ.
Không thể không cảm thán sự nghịch thiên của Lôi âm một lần nữa.
"Khuyết điểm duy nhất tối hôm qua muốn nói đến thì chính là Lôi âm."
Hắn giết Chu Thiên Lý, vì muốn tốc chiến tốc thắng nên lập tức sử dụng Thần chủng
Người dân xung quanh rất có thể sẽ nghe thấy được.
Nhưng cho dù nghe được đi nữa thì cũng không có khả năng tra được tới trên người của hắn.
Trong khoảng thời gian này Chu Thiên Lý và Hoàng Thái chắc là đã đắc tội cả biển người đi, ai có thể kết luận là kẻ nào giết?
Thời gian cứ dần dần trôi qua cho đến buổi trưa.
Dương Phóng làm bữa cơm trưa ở trong sân.
Một làn hương thơm của gạo tràn ngập trong không khí.
Vào lúc xế chiều, hắn đi ra ngoài mua thuốc, thuận tiện tìm hiểu tin tức.
Trên đường phố, vẫn là Hắc Long quân đang bắt người khắp nơi, lòng người đều bàng hoàng.
Mà bên phía Huyền Vũ tông, không nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Quả nhiên có người phát hiện không thấy Hoàng Thái đâu cả.
Chỉ là vào giờ phút này, ai cũng sẽ không nghĩ tới hắn đã chết rồi, chỉ cho rằng hắn là đang tìm người đi ăn mừng đi, dù sao tối hôm qua hắn vừa mới được bổ nhiệm làm quản sự mỏ Hàn thiết, loại chuyện vui lớn này tự nhiên không tránh được việc phải đi chúc mừng.
Cứ như vậy, khoảng thời gian cả ngày đã vượt qua yên ổn.
Ngày sau đó là bên phía Chu gia cũng chưa có bất kỳ phản ứng nào.
Tất cả đều giống như ngày thường.
Vào lúc chạng vạng tối.
Dương Phóng từ bên ngoài trở về, hoàn toàn yên lòng nhẹ nhõm.
Chỉ cần không bị người phát hiện ngay vào ngày đầu tiên thì như vậy càng về sau càng không thể phát hiện ra.
Xem như có phát hiện đi nữa thì tất cả manh mối đều đã bị đứt mất.
"Đùng rồi, chuyện ở bên Trình Thiên Dã kia, ta cần phải cần nhắc thêm mấy ngày nữa."
Đột nhiên, Dương Phóng nhíu mày.
Lý do tại sao hắn tiếp cận Trình Thiên Dã là bởi vì hắn muốn nhanh chóng lấy được Trùng Tuyến thảo và Hóa Thuyết thảo.
Nhưng tình huống vào lúc này lại khác biệt hoàn toàn so với trước đó.
Ở ngay khi hắn vừa mới giết chết một tên thừa kế của Chu gia, nếu như lại giết chết tiếp một tên thừa kế của Bạch gia.
Vậy vấn đề này thế nhưng là lớn lắm!
Một khi hai cái án tử được nhập vào làm một, vậy chắc chắn sẽ tạo ra một trận phong ba kịch liệt ở bên trong thành.
Sẽ làm tăng cao khả năng hắn bị bại lộ!
Cho nên. . .
"Không được, chuyện bên phía Trình Thiên Dã kia phải kéo dài chờ thêm chút nữa!"
Dương Phóng thầm nghĩ.
Tối thiểu phải chờ cho phong ba về Chu Thiên Lý và Hoàng Thái đi qua đã.
Về đến trong nhà, Dương Phóng lại tu luyện như thường ngày.
Vào buổi tối, hắn lại nghĩ đến một chuyện nữa, đột nhiên đứng dậy khỏi giường, đi ra ngoài sân, cầm lấy một cái xẻng sắt và một cái hốt rác, tiến vào trong phòng ngủ bắt đầu đào ở dưới gầm giường.
Huyền Vũ tông nói không chừng nói không còn là không còn.
Cho nên vẫn theo biện pháp cũ.
Trước tiên cứ đào cái hố.
Đào ra một cái hố sâu tới mười mấy mét rồi đào xuyên qua Huyền Vũ tông rồi lại nói.
Như vậy về sau không cần biết có chuyện gì xảy ra, bản thân mình cũng có thể ứng đối dễ dàng hơn, muốn đi thì đi, vậy sẽ không gặp phải bất kỳ sự ngăn cản nào.
Toàn thân Dương Phóng là mồ hôi nóng, vô cùng hăng hái.
Lấy tu vi Thất phẩm sơ kỳ của hắn bây giờ, nửa buổi tối là đào được cái hố sâu mười mấy mét.
Điều duy nhất không dễ xử lý chính là những đống đất đào ra này, phàm là đất được hắn đào ra hắn đều phải dùng cái hốt rác để chứa, trong đêm lại chạy đi đổ vào trong khe núi ở dưới núi.
Cứ như vậy, thời gian lại cứ trôi qua.
Ban ngày hắn tu luyện còn ban đêm xuống hố đào hang.
Chớp mắt cái lại hai ngày trôi qua.
Bên chỗ hắn không nóng không vội, nhưng bên Trình Thiên Dã thì lại vội tới xoay tròn, vò dầu dứt tai.
Không chỉ có mình hắn, Nhậm Quân và Trần Thi Nghiên cả hai cũng đều đang gấp.
"Trình Thiên Dã, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Không phải đã nói là đêm nay sẽ tới sao?"
Nhậm Quân bực mình nói, "Có phải ngươi là đang nói láo rồi hay không?"
"Ta không nói láo, ta thề vào buổi tối ngày hôm đó hắn nói là hai ngày nữa sẽ tới tìm ta."
Trình Thiên Dã vội vàng mở miệng nói.
"Vậy người đâu rồi?"
Nhậm Quân bực mình quát.
"Ta. . . Ta cũng không biết nữa."
Trên mặt Trình Thiên Dã đầy nụ cười khổ.
Móa nó!
Ai có thể nghĩ tới một tổ chức thần bí như vậy thế mà cũng có thể sai hẹn?
Đây không phải là đang đùa giỡn đó chứ?
"Chờ một chút, có phải hắn nói không phải là hai ngày sau hay không, không phải là ngươi nghe nhầm rồi đó chứ?"
Trần Thi Nghiên nói.
Thân thể Trình Thiên Dã khựng lại, sắc mặt trở nên căng thẳng, nói: "Thật chẳng lẽ là do ta nghe nhầm rồi?"
Cả đám người tự hỏi trong lòng, buổi tối ngày hôm đó hắn quả thực có hơi căng thẳng.
Hơn nữa giọng nói của đối phương lại lộ ra có vẻ khàn khàn và trầm thấp.
Nếu như nghe nhầm thì cũng rất có thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận