Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 658: Thập Tam huynh sắp tới.

Hoàng Tuyền thủy, Huyết Ma cốt, Liệt Diễm Yêu đao gì gì đó.
Ở mấy chỗ quầy hàng vì tranh đoạt những thứ này mà thiếu chút nữa thì đánh nhau.
Sau khi Dương Phóng đi dạo hơn nửa vòng thì lại dừng lại ở trước một gian hàng.
Người bày quầy bán hàng này chính là một cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan trên mặt đeo mặt nạ, trước người đặt vào hơn mười loại hạt giống màu đỏ, to bằng móng tay nhỏ, trông giống như lưu ly vậy, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống lóe lên ánh sáng mê người.
Bên cạnh dựng thẳng đứng lên một cái thẻ bài, trên đó viết.
"Hồng Ngọc Mễ chủng, đổi lấy một loại võ kỹ Siêu phẩm thuộc tính Hỏa."
Dương Phóng nhìn chăm chú lên người đeo mặt nạ Siêu phẩm đệ tam quan này, từ trên quầy hàng nhặt lên một hạt giống màu đỏ, mở miệng nói: "Hạt giống như thế này, ngươi còn có bao nhiêu?"
"Không nhiều, chỉ có bây nhiêu."
Người đàn ông đeo mặt nạ liếc nhìn thoáng qua Dương Phóng, sau khi nhìn thoáng qua không cách nào nhìn ra được tu vi của Dương Phóng thì lập tức mở miệng trả lời.
"Là lấy được từ đâu, thứ này hiện tại cũng không thấy nhiều, tỷ lệ sống sót cũng không cao phải không?"
Dương Phóng quan sát cẩn thận, mở miệng hỏi thăm.
Hồng Ngọc mễ chủng, hắn từng nhìn thấy một lần bên trong sách cổ của Dạ Thần giáo, là một loại Linh mễ đã có từ lâu trong thiên địa, cực kỳ hiếm thấy, có tác dụng tăng khí huyết, cường tráng xương cốt.
Ăn trong thời gian dài sẽ có lợi ích không thể tưởng tượng cho cơ thể.
Tuy nhiên đáng tiếc, từ sau khi thế giới thay đổi lớn, loại Linh mễ này đã dần dần biến mất.
Bởi vì trong thiên địa dường như thiếu đi một loại vật chất nào đó, dẫn đến loại Linh mễ này không cách nào sống được.
Ánh mắt người đeo mặt nạ khẽ biến, nhìn về phía Dương Phóng, nói: "Tiền bối cần gì phải làm khó tại hạ, tỉ lệ sống sót có bao nhiêu, tại hạ lại chưa từng trông qua, nếu như tiến bối cảm thấy không đáng, đại khái có thể không đổi."
Dương Phóng lộ ra vẻ trầm tư, nói: "Đổi."
Hắn lập tức lấy bí tịch Viêm Bạo chưởng ra ném cho người đeo mặt nạ.
Dù sao bản chưởng pháp này hắn đã thuộc rồi, lấy ra trao đổi thì không thể tốt hơn.
Người đeo mặt nạ hai mắt sáng lên, nhanh chóng cầm bí tịch lên, quan sát cẩn thận, vui vẻ nói: "Là thuộc tính Hỏa, đa tạ tiền bối."
Dương Phóng không nói một lời, lập tức thu sạch mười tám hạt Hồng Ngọc Mễ chủng trên mặt đất.
Lấy năng lực đặc thù của Địa Mẫu, hắn chắc là có thể trồng sống tất cả những hạt Hồng Ngọc mễ này phải không?
Sau đó, hắn lại di chuyển nửa vòng đảo mắt nhìn trên các quầy hàng.
Ở sau khi đổi được năm khối Tinh thạch, lúc này mới quay người rời đi.
Ở sau khi hắn vừa mới rời đi, thân thể Diệp Trần đi ra từ bóng tối cách đó không xa, đội mũ trùm màu đen lên trên đầu, chăm chú nhìn về phía Dương Phóng, sau đó thân thể lóe lên, nhanh chóng đuổi theo.
Tuy nhiên ngay khi hắn vừa mới đuổi theo ra ngoài không xa.
Đột nhiên, Diệp Trần bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi, nhìn về phía một chiếc nhẫn ở ngón giữa, chiếc nhẫn đó đang lóe lên ánh sáng, tỏa ra dao động quỷ dị.
"Thập Tam huynh sắp tới."
Diệp Trần lộ ra vẻ mừng rỡ.
Sau đó trong lòng giãy giụa, nhìn về phía phương hướng của Dương Phóng một lần nữa, trong lòng nói: "Lão sư, ngươi thật đã để lại ấn ký truy tung trên người hắn sao?"
"Yên tâm, loại ấn ký này hắn tuyệt đối không thể phát hiện ra được."
Giọng nói của nữ tử vang lên trong đầu.
"Được, chờ ta gặp Thập Tam huynh rồi lại đến giải quyết hắn."
Diệp Trần thầm nói, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, quay người rời đi, nhanh chóng chạy về phía nơi xa.
Ở hắn vừa mới rời đi.
Dương Phóng vốn đã biến mất ở nơi xa, từ trong một chỗ bóng tối xuất hiện đi ra, ánh mắt thâm thúy, nhìn về phía thân thể của Diệp Trần.
Sau đó cúi đầu xuống, nhìn một chút vào sợi khí tức vô hình dính ở trên cổ tay của chính mình.
"Thú vị, đây là một thể có hai linh hồn sao? Hay là nói được lão gia gia phụ thể rồi?"
Dương Phóng thầm nói, bước ra một bước và lặng lẽ đuổi theo về phía Diệp Trần.
···
Lục Liễu sơn trang.
Đây là sơn trang mà Công Tốn Chiến - Phó bang chủ Thất Sát bang đặc biệt dùng để nghỉ ngơi, nằm cách thành bảy mươi dặm và cực kỳ sang trọng.
Giờ phút này Công Tôn Chiến không có mặt ở đây, chỉ có con hắn Là Công Tôn Lan Đức ở lại.
Công Tôn Lan Đức một mặt mỉm cười nhìn vào một đám thanh niên tinh anh tập trung ở trước mặt, có loại cảm giác nhân tài trong thiên hạ đều nằm ở trong bàn tay hắn vậy.
Những người tập trung trước mặt trên cơ bản đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Bắc Vực.
Cho dù có người tu vi không cao, nhưng kiến thức bản thân cũng đã đạt đến tình trạng làm cho người khó có thể tưởng tượng.
Đặc biệt là hai người Phương Tình Thiên và Đỗ Hải trong đó, bọn họ mặc dù còn là Thập phẩm đỉnh phong, nhưng kiến thức của hai người lại vô tiền khoáng hậu.
Đủ loại ý kiến nói ra từ trong miệng của bọn họ, mỗi một người đều nói đến mọi người lắng nghe hăng say.
Hai người cùng kể Thiên Long Bát Bộ, Anh Hùng Xạ Điêu, câu chuyện khúc mắc và cốt truyện đầy màu sắc thực sự khiến cho người ta phải vỗ tay khen hay liên hồi.
Cái gọi là Hiệp chi đại giả (ý nói kẻ làm hiệp khách phải biết lo cho dân cho nước), cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi!
"Các vị, lát nữa Diệp Trần huynh đệ một lát nữa sẽ đến, chúng ta chẳng mấy chốc là có thể đoàn tụ."
Công Tôn Lan Đức cười nói.
"Thật không nghĩ tới, từ biệt hơn nửa năm, chúng ta thế mà còn có thể gặp được Diệp Trần huynh đệ nhanh tới như vậy."
Phương Tình Thiên quạt nhẹ chiếc quạt xếp, mở miệng cảm khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận