Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 410: Tu luyện Thanh Vân bộ

Loại tin tức này quá đột ngột.
Ngày hôm trước còn rất tốt, ngày hôm sau vậy mà đã truyền đến loại tin tức này.
Thật giống như đang nằm mơ vậy.
Bên trong nơi định cư Thất Huyền tụ.
Nhậm Quân, Trình Thiên Dã, Trần Thi Nghiên và những người khác trông có vẻ lo lắng, vội vàng tập trung lại và bắt đầu thảo luận ngay lập tức.
"Sắp xảy ra chuyện rồi, tổ chức Tà Đạo liên thủ với Ngư nhân đã chiếm lấy Hắc Mặc thành, bước tiếp theo muốn ép thẳng tới nơi định cư Thất Huyền tụ chúng ta, Diệt Tà minh đã lên kế hoạch chuẩn bị đục nước béo cò, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Thần Vũ tông hiện tại đã bắt đầu chính thức hạ lệnh, điều động người của các phe thế lực, chúng ta không thể ở lại, một khi ở lại, thì chắc chắn sẽ bị Thần Vũ tông bắt đi lính, với thực lực của chúng ta vậy chắc chắn chỉ là một con đường chết!"
"Làm sao bây giờ? Có muốn đi cùng với Diệt Tà minh hay không!"
"Đúng, trước mắt chỉ có thể đi cùng với Diệt Tà minh!"
Chỉ còn lại mấy người mồm năm miệng mười, vội vàng mở miệng nói.
Nhậm Quân cũng hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Loại chuyện này quá đột ngột.
Ai có thể nghĩ tới, đến Bạch Trạch vực rồi mà tổ chức Tà Đạo vẫn còn có thể đáng sợ như thế?
Bọn họ ở ngay dưới mí mắt của Thần Vũ tông thế mà cũng có thể nhanh chóng tới như vậy.
"Được rồi, đừng nói nữa!"
Nhậm Quân vội vàng phất tay, mở miệng nói: "Hiện tại chúng ta trước đi cùng với Diệt Tà minh, ở sau khi chúng ta rời xa nguy hiểm thì lại lập tức tìm kiếm nơi tị nạn khác, mọi người nhớ kỹ, bất kể như thế nào nhất định phải lấy sống sót làm trọng, chỉ có sống sót thì mọi thứ mới có hy vọng!"
"Đúng, sống sót!"
"Sống sót!"
Mọi người thi nhau cắn răng gật đầu.
. . .
Trên sông Đông Giang.
Bên trong một chiếc thuyền mái hiên nhỏ.
Hai bóng người, lặng lẽ ngồi ở chỗ này.
Một trong số họ có thân thể không cao, mặc áo bào xám và trông hơi gầy.
Trên đầu hắn quấn lấy một lớp băng vải thật dài, chỉ để lộ ra một con mắt ra bên ngoài, giống như bị trọng thương, mí mắt lộ ra ngoài thỉnh thoảng giật giật, thậm chí trong con mắt cũng lộ ra một tia oán hận cùng điên cuồng.
Người này chính là Ngô Tam Giang!
"Hắc hắc, xem ra Thần Vũ tông vẫn là có phản ứng, tuy nhiên cũng đáng tiếc, mọi chuyện cũng đã quá chậm rồi!"
Ngô Tam Giang cười lạnh, một con mắt của hắn giống như đang nhìn về phía dãy núi cách đó không xa, nói với giọng nói lạnh lùng, "Lát nữa ta đi ra ngoài một chuyến, thuận tay giải quyết một người, ngươi không cần phải chờ ta, chỉ cần tới đó sớm là được rồi."
"Giải quyết một người? Ngươi muốn giải quyết ai?"
Ngồi xếp bằng đối diện hắn là một thân ảnh còng lưng, không thể không khẽ nhíu mày, nói: "Thiếu chủ thế nhưng là đang chờ ngươi ở trong trấn a, lần này nhân lúc Bạch Trạch vực đại loạn, là cơ hội tuyệt vời để chúng ta thu hoạch được Thần chủng, ngươi cũng không nên làm loạn!"
"Yên tâm."
Ngô Tam Giang nói với giọng điệu lạnh lùng, nói: "Ta chỉ là đi giải quyết một tên tiểu bối Thập phẩm mà thôi, nói đến ta phải rơi vào kết quả ngày hôm nay, toàn bộ đều là nhờ cái tên tiểu bối này ban tặng!"
Một chút điên cuồng lại xuất hiện trong mắt trái của hắn ta, vẻ mặt rét lạnh.
Nếu không phải Dương Phóng chạy tới Thần Vũ tông đi tố cáo hắn thì làm sao hắn phải gia nhập vào Thanh Long hội.
Không gia nhập vào Thanh Long hội thì làm sao lại gặp phải người mặc bộ giáp đen kia?
Không gặp phải người mặc bộ giáp đen kia thì hắn làm sao có thể rơi vào cục diện ngày hôm nay?
Từ khi hắn bị người mặc bộ giáp đen kia gây thương tích, nử bên gò má của hắn đã biến mất hoàn toàn, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, đau đớn cả ngày lẫn đêm, thương cho vẻ ngoài vốn đã không bằng người khác, hơn nữa bên trong thương thế còn có một loại kịch độc, thẩm thấu vào trong bộ não của hắn đến mức ngay cả thần chí của hắn cũng nhận phải ảnh hưởng lớn, thỉnh thoảng sẽ nổi cơn điên một trận.
Cuộc sống của hắn bây giờ trải qua quả thực cũng không phải là người.
Hôm nay vừa đúng lúc nơi đi qua cách mỏ bạc không xa, trong lòng đầy oán hận, nên nhất định phải bắt được Dương Phóng, sau đó phải hành hạ cho một phen.
. . .
Thanh Vân bộ chính là Thanh Vân chân nhân ngưng đọng tâm huyết cả đời mà khai sáng ra.
Sở học cả đời của Thanh Vân chân nhân đều ở trong bộ pháp, một thân tu vi kinh thiên động địa, tập hợp không biết bao nhiêu thân pháp mới tổng kết ra được Thanh Vân bộ, luyện đến cực hạn thậm chí có thể dựa vào ưu thế của thân pháp, tiến hành dừng lại và phi hành trong cự ly ngắn trên không trung.
Càng quan trọng chính là!
Sau khi luyện thành môn thân pháp này người ta có thể bỏ qua quán tính sinh ra khi cơ thể lao về phía trước và có thể tùy ý thay đổi phương hướng.
Ví dụ như đang lao về phía trước, muốn đột nhiên lùi lại đằng sau, tốc độ của người bình thường sẽ bị quán tính của cơ thể làm chậm lại rất nhiều.
Nhưng sau khi luyện thành Thanh Vân bộ, muốn lùi lại đằng sau thì sẽ không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Lao ra nhanh tới cỡ nào, lúc đột nhiên lùi lại vẫn có thể nhanh như thế.
Hoàn toàn vi phạm nguyên lý của khoa học!
Trong khu rừng ngoài mỏ.
Thân thể Dương Phóng lập lòe, đang tu luyện Thanh Vân bộ nhiều lần để nâng cao độ thành thạo.
Đối với những chuyện xảy ra ở bên ngoài, đến nay hắn còn không được rõ ràng cho lắm.
Việc trấn thủ mỏ bạc trên cơ bản không khác mấy so với việc bị ngăn cách với bên ngoài.
Không cần biết tông môn xảy ra chuyện lớn gì thì cũng rất khó truyền tới nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận