Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1158 - Đây là nơi nào?



Chương 1158 - Đây là nơi nào?




Hiện tại Dương Phóng tuyệt đối là cơn ác mộng của tất cả mọi người, đủ để quét ngang bất kỳ thế lực nào trên đường, trừ khi bọn họ có thể mời ra được một vị đại năng đang kéo dài hơi tàn.
Nhưng nói thì đơn giản, ai biết đại năng hiện tại đang ngủ say ở nơi nào?
Xem như tìm được, đối phương chắc chắn cũng không dám đi ra một cách tùy tiện.
Vì một chuyện nho nhỏ của hậu bối, để cho bọn họ đi đọ sức với một vị Bất Diệt cảnh, nói đùa gì vậy?
Bọn họ còn chưa chán sống!
"Tiền bối, vãn bối là Trương Trác của U Minh cốc, bái kiến tiền bối."
Một người đàn ông trung niên kiên trì tiến lên mở miệng nói.
Hắn chính là nhân vật số hai của U Minh cốc.
Cốc chủ U Minh cốc bởi vì quá mức e ngại, không dám tự mình xuất hiện, chỉ có thể ủy thác hắn đến đây trao đổi.
Ngoài hắn ra thì còn có Phó Môn chủ của Diệt Thiên môn, Phó Tông chủ của Vạn Trùng tông, Phó Môn chủ của Cửu U Ma môn ... tất cả đều dựng tóc gáy lên, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Trong lòng bọn họ đã tràn ngập sự hối hận.
Sớm biết mảng Càn có quái vật như vậy tọa trấn, thời điểm trước đó, bọn họ thế nào đi nữa thì cũng không dám tấn công tới mảng Càn.
Cao thủ chết hết thì cũng thôi đi, bây giờ còn bị loại quái vật này tìm tới cửa.
"Tiền bối, vãn bối Chu Hải của Diệt Thiên môn, nguyện ý vĩnh viễn kết giao với mảng Càn, tuyệt không quay lưng, nếu như làm trái, trời tru đất diệt!"
Phó Môn chủ của Diệt Thiên môn cũng kiên trì nói.
"Vạn Trùng tông của vãn bối cũng vậy."
"Cửu U Ma môn cũng vậy ..."
Tuy nhiên!
Đối với lời nói của bọn hắn, Dương Phóng đều không trả lời, thân hình cao lớn không động đậy, gió nhẹ thổi qua khiến y phục của hắn nhẹ nhàng tung bay, lộ ra bộ ngực cường tráng có lực.
Một đôi mắt đen nhánh trống rỗng giương mắt nhìn lên, đang lặng lẽ nhìn về phía trăng bạc trên không trung.
Thật giống như ...
Bên trong trăng bạc kia có bí mật không nói thành lời.
Hắn lại rơi vào trong trạng thái ngây người lần nữa.
"Tiền bối ..."
Bốn người trước mắt sợ tới sắp khóc.
Ngài rốt cuộc là có ý gì?
Đồng ý thì nói một câu a, ngài cứ nhìn lên mặt trăng như vậy làm cái gì?
Không chỉ có bọn họ lo lắng mà cả những cao thủ khắp nơi ở mảng Khôn tập trung ở nơi xa kia cũng vô cùng căng thẳng.
Bọn họ sợ vị Bất Diệt còn sống này lại đột nhiên động thủ, xử lý tất cả bọn họ.
Một bên khác.
Đông đảo cao thủ của mảng Càn, từng người đều lộ ra vẻ phấn chấn.
Như thể nhiều năm ngột ngạt và tủi nhục phun một cái hết sạch!
Mảng Khôn các ngươi không phải khinh người quá đáng sao?
Không phải tấn công chúng ta sao?
Các ngươi cũng có kết quả như thế này sao?
Bọn họ ước gì Dương Phóng lập tức động thủ, xử lý tất cả người bên đối phương.
Rất yên lặng.
Tóc, quần áo trên người Dương Phóng đang tung bay không ngừng, thân thể được bao phủ bởi một tầng ánh trăng mềm mại, khiến cả người hắn càng trở nên sâu không lường được.
Đột nhiên, từng mảnh từng mảnh ánh trăng không tự chủ được hội tụ về phía thân thể của hắn, trắng nõn như ngọc, từng tia từng tia lao về phía thân thể của hắn.
Ánh trăng càng tuôn ra càng nhiều, càng tuôn ra càng dày.
Đến cuối cùng lập tức tạo thành từng mảnh từng mảnh ánh sáng kinh thiên động địa.
Sau đó trong người hắn giống như là được mở ra cánh cửa gì đó phong ấn đã lâu.
Thân thể Dương Phóng không động đậy, đột nhiên có phản ứng lần nữa.
Con ngươi đen nhánh vốn trống rỗng, vào lúc này bắt đầu chậm rãi hiện lên một tia sáng ngời, sau đó đột nhiên trở nên sâu thẳm vô tận, bắn ra một đạo thần quang đáng sợ.
Ý thức của hắn đột nhiên tỉnh táo lại.
Ban đầu đang phong ấn sâu trong linh hồn, nhưng đã tự động được mở ra.
Sắc mặt hắn khẽ biến, vội vàng nhìn về phía xung quanh.
Đây là nơi nào?
Một vài bức tượng chẳng mấy chốc đã tràn vào trong đầu óc của hắn, tất cả đều là những gì đã trải qua trong hai tháng vừa qua của hắn.
"Nhục thể của ta một mực đang hành tẩu? Nhục thân cưỡng chế linh hồn tỉnh lại?"
Hắn thầm kinh hãi.
Ban đầu là linh hồn và thân thể của hắn đều ở vào trong trạng thái phong ấn bản thân.
Nhưng hai tháng qua lại di chuyển không ngừng, nhục thân lại không ngừng mạnh lên, cũng thông qua mỗi liên hệ nhân quả, cưỡng ép bản thân thức tỉnh, sau đó thức tỉnh linh hồn trong phong ấn.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng được!
Chẳng mấy chốc!
Trong miệng Dương Phóng phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, cảm nhận những lực lượng lạnh lẽo vô hình ở khắp mọi nơi, như là từng thanh ma đao quỷ dị đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, tập trung về phía thân thể của hắn.
Một cỗ sương mù hắc ám người khác nhìn không thấy tất cả đều hò hét về phía thân thể Dương Phóng mà tới.
Những sương mù hắc ám này tới càng nhanh càng nhiều hơn so với trước kia.
Trong miệng của hắn lập tức nhịn không được ngửa mặt lên trời mà thét dài.
"Rống ..."
Từng đợt chấn động vô cùng đáng sợ bộc phát mà ra, xuyên thấu không biết bao nhiêu dặm, trời cao run rẩy, kinh động bát phương.
Toàn bộ con sông lớn gầm lên dữ dội.
Không biết có bao nhiêu cột nước trong nháy mắt phóng lên tận trời, nổ tung ầm ầm.
Đám người Trương Trác, Chu Hải đứng ở trước mặt hắn đều hộc máu, phát ra tiếng kêu thảm, hai tay lập tức che chặt lấy lỗ tai của mình, thân thể giống như tấm vải rách thi nhau bay ngược ra ngoài.
Không chỉ có như thế!
Những người của hai mảng khối đứng ở trước và sau lưng hắn, gần như tất cả đều đang phun ra máu tươi, che lấy hai lỗ tai của mình, phát ra tiếng kêu thảm.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.



Bạn cần đăng nhập để bình luận