Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 275: Bằng Hư Lâm Không bộ nhập môn

Dược Dục Tổng cương: Ghi chép sau khi đạt tới cảnh giới Linh cấp, các phương pháp tắm thuốc khác nhau ở mỗi giai đoạn, giống như dự đoán của Dương Phóng, tiến vào Thất phẩm, Bát phẩm, dược liệu cần có để điều chế ra thuốc tắm lại tăng thêm mấy loại, mà lại càng về sau tăng thêm càng nhiều.
. . .
"Truyền thừa của những môn phái lớn này quả nhiên hùng hậu, không có Dược Dục Tổng cương này, người bình thường xem như có đạt tới Thất phẩm, đoán chừng cũng có thể bị vây chết tại đó cả một đời."
Dương Phóng tự nhủ.
Mặc dù bây giờ hắn đang là Bát phẩm trung kỳ, nhưng đều sử dụng bạc ném ra.
Mỗi một ngày chỉ riêng việc tắm thuốc cũng đã có hơn hai trăm lượng.
Mà theo tu vi lên cao, sau này các loại dược liệu cần dùng sẽ chỉ càng dùng càng nhiều.
Công pháp của Cảm Ứng môn cũng giống như vậy.
"Trước tiên bắt đầu từ bộ pháp đi, tranh thủ trong vòng ba ngày trước tiên luyện ra cảm giác của Bộ pháp trước đã."
Hắn không chậm trễ nữa, lập tức bắt đầu lật xem.
Cũng giống như mua sắm trực tuyến trong thế giới hiện thực vậy.
Sau khi gói hàng tới tay, việc đầu tiên là phải tiến hành mở ra, thể nghiệm.
. . .
Trong con hẻm nhỏ đen nhánh.
Gần vài giờ sau khi Dương Phóng rời đi.
Thì có tới mấy đứa bé quỷ dị nhanh chóng bò tới, xuất hiện ở đằng trước thi thể không đầu của Phong Dưỡng Hạo.
Sau đó, một bóng người cao gầy lập tức xuất hiện ở đây.
Mắt thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Phong Dưỡng Hạo, hắn cau màu lại, lẩm bẩm: "Lại là một chiêu!"
Kiểu chết này gần như cùng kiểu với kiểu chết của đại ca hắn.
Đáng tiếc, Phong Dưỡng Hạo không có hiến linh hồn của mình cho Tà Mẫu ...
Nếu không Tà Mẫu cũng có thể làm cho Phong Dưỡng Hạo sống lại.
"Đến cùng là ai. . ."
Bóng người cao gầy nói nhỏ trong miệng, xoay người lại nhìn về phía bóng đêm đen nhánh vô tận.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trong thành lại bận rộn.
Vô số người đang dọn dẹp đống đổ nát trong thành phố.
Dương Phóng chạy tới Hồi Xuân đường đi làm như những ngày bình thường.
Cái chết bi thảm của Trịnh đại phu, ngoài việc làm dấy lên những cuộc thảo luận trong một khu vực nhỏ ra thì chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường.
Trong bối cảnh hỗn loạn như thế này, đừng nói là một vị đại phu nho nhỏ, xem như một số trưởng lão môn phái chết đi thì cũng sẽ trở lại bình thường rất nhanh
Vào buổi chiều tối.
Một tin tức truyền ra từ Hắc Long quân.
Thương thế của Tổng binh Thượng Quan Vô Cực đã khôi phục, vào khoảng buổi chiều ngày mai sẽ mở tiệc chiêu đãi tất cả người cầm quyền của các môn phái và gia tộc trong thành.
Trong lúc nhất thời, tin tức dẫn phát chấn động.
"Dương đại phu, hôm qua không rảnh, hôm nay ngươi có muốn ra ngoài ngồi một chút không?"
Bạch Lộc đại phu nở nụ cười mỉm, tìm tới Dương Phóng một lần nữa.
"Không đi."
Dương Phóng tiếp tục từ chối.
"Làm gì mà lại không thích ra ngoài giao du như vậy, tất cả mọi người đều rất vui vẻ."
Bạch Lộc cười nói.
"Đúng vậy a Dương đại phu, cùng nhau đi đi!"
"Tại sao Dương đại phụ lại phải ra vẻ cao ngạo lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ đang xem thường chúng ta sao?"
"Đúng vậy, lần này ngay cả Trình đại phu cũng đi ra ngoài với chúng ta!"
Một đám đại phu bên cạnh cười nói.
Dương Phóng dừng độc tác lại, đột nhiên nhìn về phía mọi người, cau mày lại.
Chẳng biết tại sao, dáng cười của mọi người hôm nay lọt vào trong mắt hắn lại trở nên cực kỳ cổ quái.
Để hắn có loại cảm giác không nói ra được.
"Được rồi, ta còn có việc!"
Dương Phóng tiếp tục từ chối, quay người làm việc.
Bạch Lộc thầm tức giận trong lòng, lạnh lùng nhìn vào Dương Phóng.
Đáng chết!
Chờ tới lúc Thượng Quan Vô Cực vừa chết đi thì xem ngươi còn có thể từ chối được đến đâu
. . .
Trong sân.
Trời tối đen như mực.
Cũng không có ánh sáng.
Thân thể Dương Phương đột nhiên nhanh chóng di chuyển tới đây, bàn chân giẫm vào bộ pháp huyền bí, khi thì nhảy vọt lên trên, khi thì xê dịch lùi về phía sau, có lúc lao về phía bên trái, xoay người biến hóa, tốc độ cực nhanh.
Khoảng sân không lớn, chẳng mấy chốc đã được hắn chạy nhanh hàng chục lần.
Cuối cùng!
Thân thể Dương Phương lần nữa dừng lại, hắn thở ra một ngụm khí bẩn, lộ ra vẻ vui mừng rạng rỡ.
"Bằng Hư Lâm Không bộ đã được ta tu luyện tới nhập môn."
Hắn nhìn về phía bảng thông tin độ thành thạo trước mặt.
Bằng Hư Lâm Không bộ tầng thứ nhất 1/600.
Về sau, chỉ cần liên tục đề cao độ thành thạo là được rồi.
Môn bộ pháp này giống với Thập Tự quyền, chỉ có năm tầng cảnh giới.
Giống với những võ kỹ Linh cấp khác, cũng đều là như vậy.
Điều này làm cho hắn không thể không nghi ngờ, không phải là tất cả các loại võ kỹ Linh cấp đều sẽ có năm tầng cảnh giới đó chứ?
Chẳng mấy chốc, Dương Phóng cũng thôi không nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, lại tiếp tục bắt đầu chạy nhảy trong sân, thâm pháp khi thì bên trái khi thì bên phải, thất thường và mơ hồ, điểm kinh nghiệm vô hình đang gia tăng nhanh chóng trên người hắn.
Nhược điểm duy nhất là sân quá nhỏ, bộ pháp không thể thi triển ra được hoàn toàn.
. . .
Mây đen che khuất mặt trăng.
Trong một ngôi nhà tương đối hẻo lánh ở đâu đó phía bắc Bạch Lạc thành.
Một bức tượng đứa bé quỷ dị màu đen lẳng lặng đứng ở trong thư phòng, cái bụng phình to tròn trịa như đang mang thai tháng thứ mười, trên mặt mang nụ cười quái dị và đôi mắt thâm thúy sâu thẳm, lẳng lặng nhìn mấy chục người trước mặt.
"Đây chính là mấy người mà Thượng Quan Vô Cực thương yêu nhất, nhớ rõ chỉ giết mấy người quan trọng này, những người khác tất cả đều không được động vào, hành động phải nhanh, không được phức tạp!"
Một bóng người màu đen nói với giọng điệu lãnh đạm, đưa một cái danh sách ra trước mắt mọi người.
"Vâng!"
"Chủ thượng yên tâm!"
Hơn mười cái bóng người trước mặt tất cả đều gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận