Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 372: Còn có thể bù đắp như thế nào?

"Chuyện này ..."
Trên mặt Trương Đạt lộ ra vẻ do dự, quay đầu quan sát xung quanh một chút, nhìn thấy không người nào để ý tới thì nói nhỏ: "Đúng là có chuyện xảy ra, bạc vốn là phải vận chuyển về tông môn thì liên tục bốn lần bị cướp, vì thế mà chết mất gần trăm huynh đệ, nhưng đáng tiếc chính là tới nay hai vị phó quản sự cũng chưa thể bắt được hung thủ!"
"Ồ? Liên tục bị cướp bốn lần?"
Dương Phóng híp hai mắt lại.
"Đúng vậy."
Trương Đạt gật đầu, liên tục khoát tay nói, "Tiêu sư huynh, ngươi thế nhưng là tuyệt đối đừng nói là ta nói nha."
"Chẳng lẽ các ngươi sau đó cũng không có điều tra sao?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Tự nhiên từng điều tra, nhưng điều tra một vòng còn không tra ra được cái gì cả, chuyện đã xảy ra, lần sau vẫn như cũ tiếp tục xảy ra, nghe nói là bên trong số người trong mỏ quặng của chúng ta xuất hiện gian tế, mỗi lần đều sẽ có gian tế bí mật tiết lộ tin tức, lúc này mới dẫn đến mỗi lần chuyển bạc thì đều sẽ bị cướp đi!"
Trương Đạt trả lời.
"Thật sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Đúng rồi, ngay vào buổi sáng ngày hôm nay còn vừa mới xảy ra một lần nữa, lại có hơn mười vị đệ tử chết thảm, ban đầu là muốn vận chuyển tám ngàn lượng bạc về tông môn thế mà bị cướp đi toàn bộ!"
Trương Đạt nói nhỏ, nói: "Tiêu sư huynh tha thứ cho ta nói thẳng, vào loại thời khắc mấu chốt này ngài không nên tới, liên tục bị cướp bạc bốn lần, nếu như không nhanh chóng đoạt trở về thì chỉ sợ khoản bạc này còn phải từ tay của ngài góp trở về!"
"Lấy ra từ trên người của ta?"
Dương Phóng trong lòng giật mình, nói: "Dựa vào cái gì? Quản sự trước đó đâu?"
"Lỗ quản sự trước đó từ sau khi đến, căn bản mặc kệ những việc này, hơn nữa đằng sau hắn cũng rất có bối cảnh, có cường giả Siêu phẩm làm chỗ dựa cho hắn, bảo hắn lấy ra bù vào là chuyện căn bản không thể nào, về phần hai vị phó quản sự khác, mọi người đều là loại người vắt cổ chày ra nước, bọn họ sớm đã mặc chung một cái quần với Lỗ quản sự, xem như lấy tiền túi ra thì cũng không lấy ra được bao nhiêu."
Trương Đạt cười khổ.
Hắn nói ra lời này chính là vì suy nghĩ cho Dương Phóng.
Một là bỏ tiền tránh tai.
Hai là đắc tội cường giả Siêu phẩm.
Để xem Dương Phóng suy nghĩ như thế nào.
"Đánh rắm!"
Dương Phóng hừ lạnh, "Cường giả Siêu phẩm tính là cái thứ gì? Đằng sau ta cũng có sư tôn làm chỗ dựa!"
Thâm hụt mà quản sự tiền nhiệm để lại muốn để cho chính mình bù, nào có đơn giản như vậy?
Này không phải con số nhỏ!
Cộng lại ít nhất cũng phải tới mấy vạn lượng.
"Đi lấy sổ sách ra đưa cho ta!"
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng.
"Cái này ... sổ sách ở chỗ của hai vị phó quản sự."
Trương Đạt sắc mặt thay đổi.
"Bọn họ ở đâu?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm.
"Ừm?"
Đột nhiên, hắn sinh ra cảm ứng đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía một căn nhà gỗ cách đó không xa, hai mắt híp lại.
. . .
Bên trong nhà gỗ.
Mộc quản sự mặc trường sam màu xanh cùng với Nghiêm quản sự người mặc trường bào màu đen đang ngồi uống rượu với nhau.
Ở bên trên bàn gỗ nhỏ trước mặt hai người là một bình rượu nóng và mấy đĩa thức nhắm.
Cuộc sống thoải mái.
"Tra rõ ra bối cảnh của quản sự mới tới chưa?"
Mộc quản sự người mặc trường sam màu xanh mở miệng hỏi.
"Tra rõ ra rồi, người này không có chút bối cảnh nào, thiếu chút nữa làm ta giật cả mình."
Nghiêm quản sự nói với giọng điệu bình tĩnh, nói: "Tuy nhiên lá gan người này cũng lớn, nửa tháng trước chạy về tông môn tố cáo trưởng lão, còn tố cáo chính là một trưởng lão Siêu phẩm, thật sự là không biết nên nói hắn muốn chết hay là không có đầu óc!"
"Tuổi trẻ đúng là tốt."
Mộc quản sự mỉm cười, nói: "Làm chuyện gì cũng không cần phải cố kỵ, muốn làm thì làm, như vậy bù đắp ba vạn lạng bạc còn thiếu thì thế nào?"
"Còn có thể bù đắp như thế nào?"
Nghiêm quản sự phát ra tiếng hừ lạnh, nói: "Chắc chắn không có khả năng tất cả đều để cho hai người ta bù? Cũng tương tự không có khả năng để cho Lỗ quản sự ra bù, chúng ta ý tứ nhiều nhất chỉ lấy ra con số trăm lượng bạc ròng là được, về phần còn lại thì để cái tên quản sự mới tới này tự mình nghĩ ra biện pháp đi."
"Nhưng cứ như vậy thì có thể đắc tội hắn hay không?"
Mộc quản sự cau mày lại.
"Đắc tội hắn?"
Nghiêm quản sự cười lạnh, "Đắc tội bạc và đắc tội hắn ngươi so sánh xem ngươi nên chọn cái nào?"
"Cũng phải!"
Mộc quản sự mỉm cười, nói: "Tuy nhiên muốn để cho hắn ngoan ngoãn đi bù đủ mấy vạn lượng bạc này thì chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng đồng ý."
"Yên tâm, hắn không đồng ý thì cũng phải đồng ý."
Nghiêm quản sự người mặc áo bào đen nói với giọng điệu bình tĩnh, nói: "Không đồng ý, chúng ta sẽ để cho hắn biết cái gì gọi là nửa bước khó đi ở cái quặng mỏ này, bên trong mỏ bạc này có quá nhiều sơ hở, hắn không có khả năng bao che được tất cả, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện sơ suất, khi xuất hiện bất kỳ một sơ xuất nào, chúng ta đều có thể gây khó dễ chết hắn!"
"Ừm, như vậy cũng được, nhưng sợ là sợ ... nhỡ đâu ép hắn quá lại tới người càng khó chơi hơn thì làm sao bây giờ?"
Mộc quản sự nhíu mày.
Nghiêm quản sự hơi suy tư, nói: "Vậy thì không ép hắn, tìm chuyện gì đó vu oan cho hắn một chút, để hắn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan không được sao."
"Ừm, kế này được!"
"Đến, uống một chén!"
Hai người nở ra nụ cười mỉm, uống rượu trong căn nhà gỗ.
Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.
"Hai vị phó quản sự, Tiêu quản sự mới tới bảo các ngươi đi tới một chuyến."
Giọng nói của Trương Đạt vang lên ở ngoài cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận