Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 796 - Hoàng đế thất bại!



Chương 796 - Hoàng đế thất bại!




Bỗng nhiên!
Hoàng đế giống như trong lòng có cảm ứng, mở hai mắt ra nhìn về phía phương hướng tổng bộ Lục Phiến môn, nói với giọng điệu khó khăn, lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, nói: "Hoàng đệ, Hoàng đệ của trẫm đã chết ... một đám kẻ phản nghịch, phản nghịch ..."
"Tử Thiên Hùng thế mà chết rồi, xem ra bên ngoài còn có sự tồn tại của cao nhân."
Cái bóng mông lung bên cạnh mở miệng than nhẹ, nói: "Tuy nhiên ngươi yên tâm, có ta hộp pháp cho ngươi, tuyệt sẽ không có người nào xâm nhập hoàng cung, còn thiếu hai thành cuối cùng là ngươi có thể hoàn toàn thành công, đến lúc đó ngươi là có thể vận dụng lực lượng thần linh tàn hồn một cách tùy ý, Hoàng đế bệ hạ, ngươi thế nhưng là đừng có quên điều kiện giữa chúng ta."
Trên mặt hắn lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười.
Trên bầu trời của Hoàng thành, ánh sáng tím chói lòa giống như vòng xoáy khủng bố, tiếp dẫn ánh sáng đầy trời hội tụ về phía Hoàng cung, cảnh tượng kinh khủng, nhìn thấy mà giật mình.
Từng mảnh từng mảnh ánh sao thần bí liên tiếp lao về phía Hoàng cung.
···
Nơi xa.
Dương Phóng vừa mới lao ra khỏi tổng bộ Lục Phiến môn thì nhịn không được quay đầu lại nhìn một lần nữa, trong lòng rung động, sau đó tiếp tục quay người rời đi, trên dưới toàn thân đau đớn như muốn nứt ra vậy.
Không thể ở lại Kình Thiên vực!
Nhất định phải nhanh chóng rời đi!
Không cần biết có chuyện gì xảy ra hắn đều tuyệt không quay đầu.
Cùng lúc đó, tổng bộ Lục Phiến môn xảy ra dao động kịch liệt, những người còn lại tất cả đều lao nhanh ra ngoài.
Số một, nữ tử váy đen, Đỗ Hàm, tất cả đều lộ ra sắc mặt tái mét, toàn thân là máu, nhìn về phía phương hướng ánh sao sáng chói ở Hoàng cung, có lòng muốn ngăn cản nhưng bản thân mỗi người đều bị trọng thương, vẻ mặt trắng bệch.
Một thân chiến lực còn lại chưa đến ba thành.
Bất kể như thế nào cũng không có khả năng ngăn cản.
"Công tử, đi thôi!"
Nữ tử váy đen mở miệng hét lớn, nhanh chóng rời khỏi nơi này, chuẩn bị báo cáo tin tức này cho Thần cung.
Tuy nhiên!
Vào lúc bọn họ lao ra ngoài không được bao lâu thì đột nhiên, đột nhiên xuất hiện thay đổi khắc thường.
Tạp sát!
Lôi điện yêu dị màu đỏ như máu từ trên bầu trời cao đột nhiên rơi xuống, rơi xuống chỗ sâu trong Hoàng cung, nhuộm bầu trời đêm tối thành màu đỏ như máu.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại.
Lôi điện màu đỏ như máu kinh khủng một đạo rồi lại một đạo giống như không cần tiền vậy, tràn ngập điềm gở và âm trầm.
Giống như một mảnh thác nước màu đỏ như máu lập tức đổ xướng vậy, âm trầm kinh khủng, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy rét lạnh khắp cả người, lông tơ dựng đứng lên.
Vòng xoáy màu tím trên bầu trời lập tức tán loạn ra.
"Đó là!"
"Nguyền rủa, là đại nguyền rủa trong thiên địa!"
"Hay, nguyền rủa xuất hiện rất hay, Hoàng đế thất bại!"
Mọi người kinh ngạc vui mừng hô lên.
···
Sâu trong Hoàng cung.
Lão Hoàng đế điên cuồng phun ra máu tươi, Thần huyết vốn dung nhập vào trong cơ thể hắn thì giờ đây lập tức chảy ngược ra, chảy vào bên trong Huyết trì một lần nữa, ngay cả thần linh tàn hồn sau lưng cũng lập tức bong ra khỏi cơ thể hắn từng mảng.
Sắc mặt hắn trắng bệch, áo choàng xõa ra, cả người giống như lập tức già nua đi mấy chục tuổi, trong mắt hiện ra vẻ không hiểu, mê man, tức giận và vô cùng không cam lòng.
"Tại sao ... tại sao ..."
Hắn lẩm bà lẩm bẩm giống như không thể nào chấp nhận được.
Bóng người mông lung ở bên cạnh cũng cũng sửng sốt, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Nguyền rủa ... nguyền rủa ... vùng thế giới này quả nhiên không cho phép bất kỳ kẻ nào đi ra một bước kia, cho dù là dùng những phương thức khác mưu lợi cũng không được ..."
"Giang sơn của trẫm, hoàng đệ của trẫm!"
Lão Hoàng đế Tử Vân Thiên, hai mắt nhắm lại, nước mắt chảy xuôi, khàn giọng nói: "Tả huynh, dựa theo kế hoạch đã vạch ra đi."
Hai mắt bóng người mông lung bên cạnh lóe lên, lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Hoàng đế cứ việc yên tâm, một ngày còn Thánh giáo ta thì một ngày còn có Tử gia!"
"Ha ha."
Lão Hoàng dế cười thảm trong lòng.
Cuối cùng vẫn trốn không thoát khỏi vận mệnh làm khôi lỗi!
Tuy nhiên!
Hắn tình nguyện đầu nhập vào tổ chức Tà Đạo chứ không tình nguyện đầu nhập vào Thương Khung Thần cung!
Không vì gì khác!
Tổ chức Tà Đạo còn ngay thẳng hơn so với Thương Khung Thần cung!
···
Nơi xa.
Dương Phóng một đường chạy trốn, trên dưới toàn thân vô cùng đau nhói, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, đã bất lực ra khỏi thành, lập tức sử dụng lực lượng hắc ám, che giấu khí tức, nhanh chóng chạy vào trong nơi ở.
Hắn thu hồi Chiến giáp trên người, lập tức lấy Tử Nguyên đan và Hồi Khí đan ra, nhanh chóng nhét vào trong miệng, bắt đầu dốc sức khôi phục.
···
Bên trong gian phòng, Dương Phóng không nghe thấy chuyện gì ngoài cửa sổ, vừa đáp xuống thì nhắm mắt ngồi xếp bằng, vận chuyển lực lượng hắc ám, toàn thân mơ hồ, hơi thở mơ hồ, như thể hắn đã hòa làm một thể với bóng tối.
Mối nguy hiểm vô cùng nồng đậm luôn luôn quanh quẩn trong lòng hắn.
Thật giống như lúc nào cũng có thể sẽ có cao thủ truy sát tới.
Hắn ngay cả ánh đèn cũng không dám thắp sáng, chợt nhớ tới một chuyện, cố gắng đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài sân, bàn tay lật một cái, một bóng người vô cùng to lớn trong nháy mắt được hắn thả ra, vẻ mặt lạnh lùng, làn da trên người lóe lên ánh sáng màu đồng cổ, vừa mới hiện ra, nhanh chân bước ra ngoài, lập tức trốn ở trong sân, làm hộ pháp.
Dương Phóng lập tức thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có Bàng Vạn Chung này làm hộ pháp, không ít thì nhiều có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn cực lớn.
P/S: Ta thích nào ... chương 10



Bạn cần đăng nhập để bình luận