Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 422: Chính quyển lấy lòng

"Rồi, điều tra rõ ràng rồi."
Nhậm Quân gật đầu, nói với giọng nói nặng nề, "Thời điểm tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế bị diệt, những người này đều ở chung một chỗ với chúng ta, tuyệt không có khả năng chạy ra ngoài!"
"Nói như vậy, có vấn đề là bảy người còn lại kia?"
Từ Khai tổng phụ trách khu vực Kinh Sư, híp mắt lại, nhìn về phía bảy người Dương Phóng.
Bảy người này được truyền tống đến các khu vực khác nhau trong Bạch Trạch vực.
Từ lúc truyền tống tới là đã thất lạc với đám người Nhậm Quân.
"Trong bảy người này có hơn phân nửa là thành viên của tổ chức Thiên Thần!"
Thạch Tỉnh Nghiêm trầm giọng nói: "Chỉ cần điều tra cẩn thận là có thể lộ ra chân ngựa."
"Nói thì dễ nhưng cái khó nằm ở chỗ này"
Nhậm Quân cười khổ: "Bạch Trạch vực có diện tích rộng lớn như vậy, vô cùng rộng lớn, điều tra như thế nào? Chúng ta đi tìm bọn họ? Chỉ sợ đi chưa tới nửa đường thì chúng ta đã phải chết thảm rồi!"
Thạch Tỉnh Nghiêm và Từ Khai nhíu mày lần nữa.
Vấn đề như vậy!
Nếu như khoảng cách bọn họ gần với Nhậm Quân thì còn dễ nói.
Nhưng nơi rộng lớn như vậy thì làm sao tìm được?
Hơn nữa Bạch Trạch vực sắp trở nên hỗn loạn rồi.
Tổ chức Tà Đạo đã khai chiến với Thần Vũ tông, lúc này mà lởn vởn khắp nơi bên ngoài sẽ càng nguy hiểm hơn.
"Hay là trước tiên lấy lòng bọn họ cái đã?"
Từ Khai nói mang tính thăm dò, "Dù sao tổ chức Thiên Thần không phải chỉ có một người được truyền tống qua đó, rất có thể sẽ có hai va thành viên của bọn họ ở trong số bảy người này, cho nên, lấy lòng toàn bộ?"
"Lấy lòng kiểu gì?"
Thạch Tỉnh Nghiêm nhíu mày.
"Còn lấy lòng thế nào nữa, trực tiếp mở ra tiêu chuẩn cao nhất, tăng tiền lương cho bọn họ ở trong thế giới hiện thực, mặt khác cho bọn họ đặc quyền phù hợp, còn nữa, một số tin tức chúng ta cố gắng phong tỏa cũng tiết lộ ra cho bọn họ thử một chút, xem bọn họ sẽ có biểu hiện gì."
Từ Khai nói.
"Tiền lương có thể tăng lên, nhưng đặc quyền thì tuyệt đối không thể mở!
Nhậm Quân nói với giọng điều trầm xuống, nói: "Không thể để cho thế giới bên kia làm ảnh hưởng tới thế giới hiện thực, nếu không có người làm việc ác ở trong thế giới hiện thực, vậy sẽ làm nhiễu loạn trật tự ở thế giới hiện thực!"
"Không sai, ta đồng ý với cách nói của Nhậm đội trưởng!"
Thạch Tỉnh Nghiêm nói.
"Vậy thì tăng lương cho bọn họ, hơn nữa, tiết lộ một số thông tin mà chúng ta cố tình phong tỏa cho bọn họ biết!"
Từ Khai nói.
"Được!"
"Không thành vấn đề!"
Hai người bên cạnh thi nhau gật đầu.
Quốc gia bọn họ có nhiều người xuyên không như vậy, phân tán ở từng cái khu vực khác nhau trong thế giới bên kia, tin tức mà quốc gia nắm giữ được xa không phải bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào có thể so sánh.
Chỉ là, có một số tin tức vô cùng kinh người, bọn họ còn đang một mực phong tỏa.
Hiện tại bọn họ quyết định để lộ ra một phần, thăm dò bảy người này một chút.
Nếu như trong bọn họ không có thành viên tổ chức Thiên Thần, vậy cũng không sao cả, dù sao để bọn họ ký một thỏa thuận không tiết lộ ra ngoài là được rồi.
Nếu quả như thật sự có!
Như vậy đối phương sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Hơn nữa!
Bắt người ngắn tay, liên tục được bọn họ nhét chỗ tốt như vậy, xem như người đá cũng sẽ động tâm đi.
. . .
Hai giờ sau.
Hội nghị kết thúc.
Mọi người thi nhau đứng dậy rời đi.
"Vương Phi, Chu Hiên, Dương Phóng ... mấy người các ngươi trước tiên đừng vội rời đi!"
Đột nhiên, Nhậm Quân gọi mấy người lại.
Dương Phóng và những người khác hoài nghi quay đầu.
"Các ngươi tới đây một chút, có một số tin tức ta muốn nói với các ngươi một chút, bởi vì các ngươi phân tán với mọi người, cho nên những tin tức này còn chưa kịp nói với các ngươi!"
Nhậm Quân mặt mỉm cười, dẫn theo bảy người đi về phía một gian phòng khác.
Bên trong gian phòng, Thạch Tỉnh Nghiêm, Từ Khai nở nụ cười, lặng lẽ nhìn vào bảy người trước mắt này.
"Giới thiệu một chút, hai người này theo thứ tự là người phụ trách ở Ma Đô và Kinh Sư, các ngươi có thể gọi là Thạch đội trưởng và Từ đội trưởng là được rồi."
Nhậm Quân nói.
"Đội trưởng Thạch. . ."
"Từ đội trưởng. . ."
Mấy người gật đầu.
"Xin chào các ngươi, xin chào các ngươi!"
Thạch Tỉnh Nghiêm, Từ Khai liên tục mỉm cười, đứng dậy rất là dễ gần.
"Ngồi đi!"
Nhậm Quân mỉm cười nói, ra hiệu cho bảy người ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, cười nói:
"Hành động lần này của tổ chức Thiên Thần ở thế giới bên kia ta đã báo cáo lên, có điều, xét thấy tổ chức Thiên Thần làm việc là có nguyên nhân, ở trên cũng không có ý định truy cứu, bởi vì nói cho cùng, tổ chức Thiên Thần chính là tổ chức của quốc gia chúng ta, không cần biết lúc nào, bọn họ đầu tiên là người của Long quốc, điểm này, không cần biết tới nơi nào đều sẽ không thể thay đổi, không phải sao? Cho nên trừng phạt tổ chức Thiên Thần, ngoại trừ có thể để cho quốc gia chúng ta tổn thất nhân tài ra thì cũng sẽ không mang lại cho chúng ta chỗ tốt gì, các ngươi có cảm nghĩ như thế nào?"
Ánh mắt của hắn quét qua trên người từng người một trong đám người Dương Phóng, dáng cười ôn hòa.
Bảy người trước mắt này lập tức hai mặt nhìn nhau.
Dương Phóng thì giật mình trong lòng.
Ánh mắt của Nhậm Quân dường như ... có gì đó không ổn?
Đây là đang nghi ngờ trong bảy người bọn họ là có thành viên tổ chức Thiên Thần sao?
"Đúng vậy, Nhậm đội trưởng nói rất đúng!"
"Đúng vậy a đúng a!"
Mọi người chẳng mấy chốc đều cười lấy lòng.
Dương Phóng cũng cười lấy lòng theo, thể hiện hình ảnh của một người đàn ông bình thường như cân đường hộp sữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận