Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1000 - Hắc Ám Thần dịch!



Chương 1000 - Hắc Ám Thần dịch!




Sau đó lại nói: "Hai người này rõ ràng không phải loại người bình thường, theo ta thấy, không bằng giết cho rồi, Dương huynh đệ ngươi cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt hắn nhàn nhạt tỏa sáng, nhìn về phía Dương Phương, trên mặt lộ ra nụ cười mang theo ý vị sâu xa.
"Được, như ngươi thấy, giết bọn hắn."
Dương Phóng gật đầu.
Hắn bước ra một bước, lập tức lướt về phía người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen và tiểu nhị quán trà.
Người đàn ông thon gầy áo bào đen, tiểu nhị quán trà trong lòng kinh sợ, lộ ra sự căm ghét.
Bạch Vô Thường này quả nhiên không có ý tốt!
Đang cố ý tính toán bọn họ!
"Hắc Bạch Vô Thường, lão phu làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Lão giả thon gầy áo bào đen mở miệng hét lớn.
Ba!
Một bàn tay vỗ xuống, đầu óc người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen vang lên ông ông, trên mặt tràn ngập tử khí, ánh mắt ảm đạm, lập tức ngã nhào xuống đất, không động đậy.
Sau đó Dương Phóng lại tung ra một chưởng, lập tức vỗ về phía tiểu nhị quán trà.
Tiểu nhị quán trà vẻ mặt giận dữ, còn muốn tiến hành giãy giụa, nhưng không mang tới một chút tác dụng nào, lập tức bị Dương Phóng vỗ trúng, phù một tiếng, tử khí lan tràn tràn vào nội tâm, bao trùm lên tất cả sinh cơ của hắn, thân thể cũng ngã nhào xuống đất.
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào hai bộ thi thể trên mặt đất, bàn châm giẫm nhẹ một cái.
Ầm!
Tầng đất dâng trào, một cái hố to không gì sánh được trong nháy mắt lún xuống, lập tức bao bọc lấy thi thể của hai người này, bao phủ kín kẽ, không còn bất kỳ khí tức nào.
"Thế nào? Được chưa?"
Dương Phóng bình tĩnh nói.
Ba! Ba! Ba!
Hắc Vô Thường nở nụ cười, khẽ vỗ tay, nói: "Tuyệt vời, tuyệt vời, nhiệm vụ của Dương huynh đệ ngươi đã hoàn thành viên mãn, có thể theo ta tiến về yết kiến Diêm Quân."
Dương Phóng khẽ gật đầu, nói: "Làm phiền dẫn đường!"
"Không dám."
Hắc Vô Thường mỉm cười, bàn chân giẫm mạnh, nhẹ nhàng rời khỏi nơi này, lao về phía phương hướng trước mặt.
Dương Phóng mặt không biểu tình, nhìn xuống mặt đất rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Vô Thường, lập tức nhanh chóng đuổi theo sau lưng.
Lại bị gia hỏa này một mực âm thầm thăm dò, hắn thế mà lại không nhận thấy bất cứ điều gì!
Đây là có bí bảo?
Hay là thủ đoạn nào khác?
Hai người một trước một sau, nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Toàn bộ khu rừng một lần nữa trở lại sự im lặng chết chóc.
Không còn âm thanh nào nữa.
Những chiếc lá rụng chẳng mấy chốc phủ đầy mặt đất.
...
Nửa ngày sau.
Bên ngoài Thiên Linh thành.
Cũng trong một khu rừng sâu núi thẳm.
Trong ngôi miếu cổ vắng vẻ, hương khói ít ỏi, dấu chân hiếm thấy.
Bên trong một đại điện mang phong cách cổ xưa vắng lặng.
Hắc Vô Thường cúi người xuống, thần sắc căng thẳng, mặt hướng mặt đất, tất cả cơ bắp trên dưới toàn thân không chỗ nào là không kéo căng, không dám ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Quân trước mặt.
Hắn nói ra từ đầu tới cuối quá trình thực hiện nhiệm vụ lần này của Dương Phóng.
Bao gồm đủ loại chi tiết, không giấu giếm một chỗ nào.
"Ngươi nói một mình hắn ngăn cản hai vị Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê liên thủ? Còn tinh thông một loại tuyệt học quỷ dị có thể thôn phệ lĩnh vực, thôn phệ lực lượng?"
Bên trong đại điện, Tống Diêm Quân ngồi trên xe lăn, khí tức mục nát, khuôn mặt đầy vết đồi mồi, mở miệng hỏi với giọng thờ ơ và không chút cảm xúc.
"Đúng vậy, Diêm Quân."
Hắc Vô Thường kính cẩn gật đầu, "Át chủ bài của Dương Đạo đáng sợ, không thể không đề phòng."
"Biết."
Tống Diêm Quân nói với giọng lạnh lùng: "Hắn còn ở bên ngoài?"
"Đúng vậy."
"Ừm, gọi hắn vào đi."
Tống Diêm Quân trả lời.
"Vâng, Diêm Quân."
Hắc Vô Thường trả lời, cung kính lui ra ngoài, đi ra bên ngoài đại điện.
Bên ngoài đại điện.
Dương Phóng không động đây, cau mày lại, đang âm thầm thi triển Phong Luật Thần chủng, nghe về phía bên trong đại điện.
Đáng tiếc toàn bộ bên trong đại điện âm trầm u ám, giống như bị một loại lực lượng quỷ dị nào đó ngăn cách, từ khi Hắc Vô Thường đi vào, hắn đã không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Trong lúc hắn đang nghi hoặc, Hắc Vô Thường đã đi ra khỏi đại điện, mở miệng cười nói: "Dương huynh đệ, Diêm Quân bảo ngươi đi vào."
"Được."
Dương Phóng gật đầu, lập tức đi về phía đại điện.
Bên trong đại điện âm trầm u ám.
Ánh nến thiêu đốt hai bên, nhảy lên theo gió.
Ở khu vực chính giữa nhất chính là Tống Diêm Quân đang ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt thâm thúy mà yêu dị.
Cả người tỏa ra một loại khí tức nhàn nhạt của người sắp chết.
Thật giống như sớm đã mục nát, chỉ dựa vào tinh thần tới chống đỡ vậy.
"Ngươi đã đến."
Tống Diêm Quân nói với giọng nói già nua: "Chuyện về nhiệm vụ, Hắc Vô Thường đã nói, ngươi hoàn thành nhiệm vụ lần này xem như không tệ, từ giờ trở đi ngươi chính là thành viên chính thức của Địa Phủ."
Ầm! Ầm!
Hắn duỗi ngón tay già nua thô to, gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ đàn hương bên cạnh, thanh âm nặng nề vang vọng bốn phía.
Không bao lâu sau, một cỗ khí tức quỷ dị mà đáng ngại đột nhiên lan tràn ra từ trong điện.
Ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng, nhìn xung quanh.
Chỉ thấy cách đó không xa đột nhiên có một 'đồng tử' sắc mặt ngốc trệ làn da trắng bệch đi ra, ngơ ngơ ngác ngác, trong tay bưng một cái khay màu đen.
Trong khay có ba bình ngọc màu đen.
Loại khí tức quỷ dị mà đáng ngại kia chính là truyền ra từ trong bình ngọc.
"Đây là?"
Dương Phóng bình tĩnh và thận trọng hỏi.
"Hắc Ám Thần dịch!"
Tống Diêm Quân lên tiếng trả lời, nói: "Phàm là thành viên chính thức của Địa Phủ ta thì đều sẽ đạt được!"
"Hắc Ám Thần dịch?"
Dương Phóng cau mày lại, trong lòng cực kỳ cảnh giác.
P/S: Ta thích nào ... chương 3



Bạn cần đăng nhập để bình luận