Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 155: Sớm đã muốn đập chết các ngươi rồi!

Sau đó, hắn lại mất khoảng thời gian hai ngày để tìm hiểu ở chợ.
Không thể không nói, có tiền quả thực rất thuận tiện.
Ở dưới sự tìm kiếm hỏi thăm có chủ đích, vào chạng vạng tối ngày thứ hai, hắn đã biết được một số tin tức.
"Chợ đen mỗi tháng sẽ mở vào giờ tý giữa tháng, nơi đó nằm trong một sơn trang đổ nát cách thành trì ba dặm về phía đông, có điều, ta khuyên bằng hữu một câu, không có thực lực thì tốt nhất đừng có đi vào đó một cách tùy tiện, bằng không, hắc hắc ..."
Trả lời chính là một vị chủ sạp buôn bán vũ khí, trên mặt lộ ra nụ cười mang ý vị sâu xa.
"Được, đa tạ!"
Dương Phóng gật đầu.
Trên đầu hắn đội một chiếc mũ rộng vành làm một cái che chắn đơn giản, ném hai lượng bạc ra để làm thù lao.
Chủ sạp mừng rỡ trong lòng, lập tức nhặt bạc lên cất vào trong ngực.
Dương Phóng lập tức rời khỏi nơi này.
Vừa đi đường mấy bước, đột nhiên, bước chân Dương Phóng dừng lại, thân thể khựng lại.
Chỉ thấy có ba cái bóng người quen thuộc ở trước mặt, băng qua đường qua ngõ hẻm, bước đi về phương hướng nơi xa.
Tôn Trang, Triệu Mãnh, Hồ Cán!
Hai mắt Dương Phóng nheo lại, như có điều suy nghĩ.
Một lát sau vẫn là cất bước đi theo.
. . .
Trong một con hẻm nhỏ kéo dài.
Ba người Tôn Trang, Triệu Mãnh, Hồ Cán vừa đi vừa phát ra tiếng chửi nhỏ không hài lòng.
"Móa nó, ta tưởng Trần Thi Nghiên sắp xếp cho ta công việc gì, ai ngờ để cho ta tới làm tên chăn ngựa cho Chu gia, móa, con chó cái này có phải là đang đùa với ta hay không?"
"Ngươi đi chăn ngựa vậy đã là rất khá rồi, tối thiểu còn là một tên chủ quản, nhưng ta đây thì sao? Người ta giới thiệu ta đi trông coi quặng mỏ cho người ta, nhưng cuối cùng ta lại làm ca đêm ba ngày liền, chỗ ở thì đừng nhắc tới nó tồi tệ đến cỡ nào!"
"Ai, được rồi, ngươi đừng có nói nữa, vốn cho rằng đầu nhập vào bên nữ nhân này thì chúng ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, hiện tại xem ra còn không bằng đầu nhập vào Thanh Mộc bang, ở Thanh Mộc bang tốt xấu gì cũng có thể làm cái tiểu đầu mục!"
"Ta lại nghĩ tới tên Dương Phóng khốn kiếp kia, cái thằng này thật đúng là quỷ quyệt, làm con trai cho người ta thế nhưng là được mấy trăm lượng bạc ..."
Trong lúc ba người đang vừa đi vừa chửi mắng thì bỗng nhiên dừng bước lại, vẻ mặt của bọn hắn hơi thay đổi.
Chỉ thấy ở phía trước của bọn hắn, chẳng biết từ lúc nào có một cái bóng người cao lớn khác thường đang đứng sừng sững ở đó, một mực chắn ngang con hẻm nhỏ.
Dài khoảng hai mét.
Đôi vai rộng lớn, cơ bắp sung mãn.
Trên đầu đội vào một chiếc mũ rộng vành, đứng im bất động.
"Ngươi, ngươi là người nào?"
Tôn Trang giật mình hỏi.
Bóng người kia chẳng nói một lời, trực tiếp đi thẳng về phía ba người bọn họ, đột nhiên mang đến một cỗ khí tức cường đại.
Ba người theo bản năng cảm giác được có cái gì không đúng, vội vàng muốn bỏ chạy.
Nhưng bàn tay của bóng người này như điện, xuyên qua không trung, mang theo một cỗ lực lượng kinh khủng, gần như đã đạt đến cực điểm.
Phốc phốc!
Tôn Trang vừa đối mặt đã bị vỗ vào đầu, lập tức đầu va vào bức tường bên cạnh, phịch một tiếng, va đến vỡ nát.
Máu tươi bắn tung tóe, ngay cả một câu kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Sau đó lại một chưởng một người, mang theo lực lượng đáng sợ và kinh khủng, hung hăng vỗ vào lưng của hai người còn lại.
Hai người còn lại vô cùng kinh hãi đến muốn hét lên, nhưng ngay sau đó truyền đến hai tiếng trầm đục, xương cốt trên dưới toàn thân hai người đều nát toàn bộ, thất khiếu phun máu, lập tức bay nhào ra ngoài rơi đập vào trên mặt đất.
"Ba con kiếm, ta sớm đã muốn đập chết các ngươi rồi!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, quay người rời đi.
. . .
Trở về trong nhà.
Dương Phóng cởi quần áo ra, ngâm vào bên trong thùng nước, thân thể sớm đã khôi phục lại hình thái bình thường.
Hắn nhìn vào bảng thông tin trước mặt, trong lòng cảm khái.
Sau khi tu luyện Cự Thạch công đến cảnh giới tinh thông, thân thể có sự biến hóa lớn hơn.
Chiều cao của hắn vốn chỉ có thể miễn cưỡng xem như là một mét tám, nhưng bây giờ một khi vận chuyển Cự Thạch công, cơ bắp trên người trở nên sung mãn, xương cốt kéo dài, chiều cao có thể cao tới gần hai mét chỉ trong nháy mắt.
Quả nhiên là công pháp tuyệt hảo hỗ cho việc ngụy tạo thân phận, giết người diệt khẩu.
Hơn nữa cứ mỗi một lần Cự Thạch công đột phá một tầng cảnh giới, về sau lúc vận chuyển, cơ bắp và xương cốt trên người đều có thể tăng vọt một đoạn.
Trước đó lúc hắn ở nơi định cư Hắc Thiết tụ, Cự Thạch công là vừa mới chỉ nhập môn, lúc vận chuyển chiều cao đã có thể đạt tới một mét chín.
Cứ như vậy tới xem, sau khi Cự Thạch công được tu luyện đến cảnh giới đại thành viên mãn, một khi vận chuyển, chiều cao ít nhất có thể tới hai mét hai.
Tuy nhiên loại công pháp này hắn sẽ không sử dụng một cách tùy tiện, hắn đương nhiên sẽ không thi triển ra ở trước mặt đám người Lam tinh.
Dương Phóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cánh tay của mình một lần nữa.
"Bây giờ đã sắp tới 25 ngày rồi mà còn chưa được trở về, chẳng lẽ lần này cần phải đạt tới một tháng sao!"
Dương Phóng chỉ nghĩ thoáng qua chứ cũng không để ý nhiều mà là nghĩ tới chuyện chợ đen.
Chợ đen, hay có thể gọi là chợ quỷ.
Được tổ chức vào trước nửa đêm ngày 15 hàng tháng ở sơn trang đổ nát cách thành trì ba dặm về phía đông.
Tính toán thời gian còn có hai ngày.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian hai ngày này hắn cũng không có nhàn rỗi.
Mặc dù tu vi hiện tại đã tới đỉnh, không cách nào tu luyện mà đột phá được tiếp nữa.
Nhưng lại có thể nhân lúc này tu luyện những võ kỹ khác một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận