Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 153: Mua đan dược và thuê nhà

"Xong rồi, các thế lực lớn chắc chắn sẽ truy cứu chuyện cao thủ thế lực của bọn họ chết thảm!"
"Truy cứu thì như thế nào, có phải do chúng ta làm đâu, là cái tên Hành Giả Võ Tòng kia làm cơ mà!"
"Đúng, ngay cả Thần chủng cũng là Hành Giả Võ Tòng giành được, những người còn lại thì đều chết ở trong rừng, chẳng liên quan gì tới chúng ta, bọn họ muốn truy cứu thì đi mà truy cứu Hành Giả Võ Tòng đi ..."
"Nói thì nói là như vậy, nhưng khó đảm bảo bọn họ sẽ không tiến hành điều tra đối với chúng ta."
. . .
Dương Phóng quan sát xung quanh một lát, sau đó mở miệng nói: "Mọi người, chúng ta nên tản ra sớm một chút đi, cố gắng không để tập trung vào một chỗ!"
"Dương đại phu!"
Đột nhiên, giọng nói của Phương Đình vang lên, nhanh chóng chạy tới, thở hổn hà hổn hển mà nói, "Ngươi có muốn đi đầu quân cho Trần Thi Nghiên và Trình Thiên Dã không? Mấy người Tôn Trang, Triệu Mãnh trước đó đã bí mật liên hệ với họ, bọn họ dự định hôm nay sẽ đến đó."
Dương Phóng hơi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói, "Được rồi, ta hiện tại muốn chờ thêm mấy ngày nữa, ta có y thuật, có thể sống được, chắc là cũng có thể tìm được một công việc tốt, ngươi muốn qua đó thì ngươi đi đi."
"Ai, ta cũng không muốn đi, nói thật ở chỗ này ta cũng có người thân có thể tìm nơi để nương tựa."
Phương Đình thở dài.
Trình Thiên Dã từng nói, nếu như bọn họ không tìm được công việc tốt nào thì có thể đi đầu nhập vào Trần Thi Nghiên.
Nhưng sau khi nàng suy nghĩ cẩn thận lại, bản thân mình vẫn là không cần thiết phải đi, chỉ là nàng ta lo lắng cho Dương Phóng, cho nên mới chạy tới hỏi một chút.
"Có người thân thì càng tốt hơn."
Dương Phóng mỉm cười, "Tuy nhiên nơi này tóm lại không phải là nơi để nói chuyện, nhỡ đâu có người đuổi theo theo dõi thì sẽ không tốt, vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây đi."
"Được!"
Phương Đình gật đầu, sắc mặt lộ vẻ phức tạp, nói: "Dương đại phu, ngươi bảo trọng nhiều hơn!"
"Ừm, bảo trọng nhé!"
Dương Phóng gật đầu, bước chân bước đi về phía nơi xa.
"Đình Đình, hắn có chỗ rồi sao?"
Một người đàn ông trẻ tuổi đi tới từ phía sau.
"Hắn là đại phu, chắc là đã có chỗ rồi."
Phương Đình phức tạp quay đầu nhìn thoáng qua một lần nữa.
Ban đầu nàng ta là muốn mời Dương Phóng cùng nàng cùng đi tìm người thân của nàng để nương tựa.
Chỉ là Dương Phóng ngay cả nơi nương tựa như của Trần Thi Nghiên cũng không muốn thì làm sao lại muốn đi cùng với nàng đây?
"Vậy thôi quên đi, chúng ta đi thôi."
Người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu nói.
Phương Đình khẽ gật đầu, rời khỏi nơi này.
. . .
Dương Phóng hành tẩu trên đường phố xa xa, ánh mắt quan sát hai bên đường đường đi.
Nơi này có đủ các loại quầy hàng nhỏ bày ra ở khắp nơi.
Ngoài đó ra, còn có rất nhiều cửa hàng đâu đâu cũng nhìn thấy.
Tấp nập người qua lại, rất rộn ràng vào náo nhiệt.
Sự phồn thịnh của bất kỳ một con phố nào ở trong Bạch Lạc thành này đều mạnh hơn nhiều lần so với cả nơi định cư Hắc Thiết tụ.
Có cửa hàng bán quà vặt, có cửa hàng bán binh khí, bán áo giáp, bán đan dược ... đủ loại giọng nói trộn lẫn vào nhau.
"Dương Đạo, chúng ta trước tiên vẫn là nên đi tìm một gian phòng ở lại đi đã, chuyện dạo phố sau này còn có rất nhiều cơ hội."
Lưu trưởng lão trông rất suy yếu nói.
"Cũng được, có điều ta phải đi mua chút thuốc cái đã."
Dương Phóng gật đầu.
Đầu tiên là hắn đi mua Dưỡng Khí đan.
Giá cả ở các thành thị lớn thực sự đắt đỏ, một bình Dưỡng Khí đan là tám lượng bạc.
Dương Phóng tính toán một chút hiện tại thăng cấp đến Lục phẩm đỉnh phong cần, ít nhất cũng phải 45 viên Dưỡng Khí đan.
Cũng chính là 6 bình!
Hắn lập tức lấy bạc ra, một hơi mua 6 bình cất vào trong bọc.
Sau đó đi tới một cửa hàng thuốc khác bốc cho Lưu trưởng lão một số thuốc.
Sau đó, bọn họ bắt đầu tìm người cho thuê phòng.
Toàn bộ quá trình trên cơ bản đều là Dương Phóng đang chạy.
Chạy xong một vòng.
Cuối cùng hắn cũng tìm được một ngôi nhà phù hợp với mình.
Đây là một khu vực vắng vẻ, hoàn cảnh cũng không tệ lắm, còn có rất nhiều nhà cũ còn để trống.
Trên cơ bản đều là cho người ngoài thuê.
Lưu trưởng lão nhìn một vòng cũng khá là hài lòng.
"Dương Đạo, trên người ngươi chắc là không có tiền đi, để ta trả cho ngươi!"
Lưu trưởng lão nói.
"Không cần, sau đêm hỗn loạn tại nơi định cư, ta nhặt được không ít tiền, đủ!"
Dương Phóng nói lời từ chối.
Hắn thuê cho mình một căn nhà có sân.
Lưu trưởng lão quan sát những ngôi nhà ở gần, chọn nhà ở bên cạnh nhà bện cạnh nhà Dương Phóng.
Ban đầu hắn muốn thuê nhà ở bên cạnh nhà Dương Phóng, nhưng nhà bên cạnh Dương Phóng ở hai bên đều có người, hắn chỉ có thể thuê ngôi nhà ở bên cạnh nhà bên cạnh nhà Dương Phóng, may mà khoảng cách không xa, có thể tới hỏi thăm trò chuyện bất cứ lúc nào.
Sau khi Dương Phóng sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy khắp người trở nên vô cùng mệt mỏi, huyết nhục không chỗ nào không đau, mà ngay cả bàn chân cũng bị bào mòn và nổi đầy mụn nước.
"Được rồi, trước tiên đi ngủ cái đã, sau khi tỉnh lại nói không chừng là có thể trở về."
Dương Phóng thì thào, lập tức ngửa đầu nằm xuống.
. . .
Lúc chạng vạng tối.
Trong một căn phòng riêng của một quán rượu lộng lẫy và cao sang.
Có một đám người tập trung ở đây.
Đang thổn thức cảm thán,kể lể.
Nơi này có hơn mấy chục người Lam tinh tập trung ở đây.
Ngoại trừ mười mấy người Tôn Trang, Triệu Mãnh, Hồ Cán những người tới từ nơi định cư Hắc Thiết tụ ra còn có rất nhiều người xuyên không của thành phố Nam ở đây, vào lúc này cũng đều tập trung ở đây.
Trình Thiên Dã cũng có mặt ở trong đó.
Hắn nghe mọi người kể lại, biết trên đường xảy ra đủ các loại chuyện mà không thể không vô cùng cảm khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận