Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 294: Cứu đám người Nhậm Quân

Một tiếng Lôi âm to lớn đột nhiên vang lên.
Ẩn chứa thiên uy rực rỡ, ù ù đinh tai nhức óc.
Sư Linh Vận sắc mặt nhất thời rơi vào trạng thái thất thần ngắn ngủi, ý thức mơ mơ hồ hồ, động tác có hơi dừng lại giống như đột nhiên hóa thành một bức tượng vậy.
Soạt!
Không khí vỡ nát.
Gió lớn đập vào mặt.
Sư Linh Vận kinh hãi trong lòng, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, muốn vội vàng nhanh chóng lùi lại thì lại phát hiện thân thể của nàng chẳng biết từ lúc nào đã bị người mặc áo giáp kinh khủng trước mắt ôm chặt vào ngực từ lúc nào không hay.
"Ngươi!"
Phốc!
A!
Một tiếng hét đau đớn vang lên, máu tươi phun trào.
Cánh tay của Dương Phóng đột nhiên phát huy lực lượng, lực lượng đáng sợ có thể so sánh với Thập phẩm đỉnh phong trực tiếp phát ra, lực lượng không cách nào tưởng tượng, những chiếc gai sắc nhọn trên cánh tay trước tiên đâm vào chân khí hộ thể trên bề mặt cơ thể của Sư Linh Vận.
Sau đó hai cánh tay to lớn giống như bóp một quả bóng bay vậy, bóp chết Sư Linh Vận đến thất khiếu phun máu, xương cốt gẫy vỡ, vô cùng thống khổ, toàn bộ thân hình trực tiếp bị Dương Phóng bóp cho tê liệt.
Từ xương sườn, đến các cơ quan nội tạng, đến cột sống và đốt sống, tất cả đều bị nghiền nát.
Lạch cạch!
Dương Phóng nới lỏng cánh tay của mình ra, thân thể mềm nhũn của Sư Linh Vận rơi xuống trên mặt đất, giống như một vũng bùn nhão.
"Ngươi cũng có thể sống lại sao?"
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào đống bùn trên mặt đất và cất giọng lạnh lùng.
Sau đó, hắn tiếp tục nhìn vào đứa bé quỷ dị đang vùng vẫy trên mặt đất.
Bỗng nhiên, đồng tử Dương Phóng đột nhiên co rụt lại.
Bức tượng đứa bế bị đóng vào trên mặt đất kia, ở phần bụng lại bắt đầu chậm rãi nhô lên một lần nữa, trên bề mặt xuất hiện những đường gân xanh dày đặc, uốn éo vặn vẹo, còn tiết ra dịch nhầy, vô cùng quỷ dị...
Dương Phóng không nói hai lời, nhanh chóng lao đến và đá hắn một cách thô bạo.
Ầm!
Bụng của đứa bé vừa mới nhô lên đã bị hắn đạp cho một phát nổ banh tại chỗ, máu màu đen, dịch nhờn, bay khắp nơi.
Ngay cả bức tượng đứa bé màu đen cũng lập tứ bay ra, hung hăng nện vào nơi xa, không động đậy.
Gióng như đã hoàn toàn tử vong.
Trên mặt đất, xuy xuy rung động, một mảnh hỗn độn.
Dòng máu đen, dịch nhờn giống như có được lực lượng ăn mòn tất cả.
Sắc mặt Dương Phóng trở nên lạnh lùng, hắn quan sát cẩn thận, đột nhiên quay người đi vào phòng, cầm lên một cái chăn bông cùng một cây đuốc, lập tức quấn lấy thân thể tàn phá của đứa bé màu đen, một mồi lửa đốt tới.
Làm xong tất cả, Dương Phóng lập tức vơ vét trong Tổng Binh phủ.
Gian phòng khắp nơi không ngừng bị hắn đá mạnh mở ra.
Từng thứ có giá trị liên tục được hắn tìm ra.
Đột nhiên, Dương Phóng lập tức ngửi được mùi Trùng hương của chính mình, hai mắt lóe lên, lưng cõng theo hai cái bao lớn nhanh chóng đi về phía một gian phòng trước mặt.
Ầm ầm!
Đấm ra một quyền, bức tường dày bị phá vỡ bởi nắm đấm thép của hắn, gạch đá bay tứ tung, tràn ngập bụi mù, xuất hiện một cái lỗ hổng rất lớn.
Bên trong lỗ hổng là mùi máu tươi gay mũi, thi thể nằm ngổn ngang.
Rõ ràng là một gian phòng giam khổng lồ.
Trong phòng giam.
Mười mấy người của Lam tinh bị nhốt trong đó phát ra khí tức suy yếu.
Nhậm Quân, Trình Thiên Dã đều ở trong đó.
Bên cạnh còn có ba cái giường sắt, trên đó đặt những thi thể bị hủy hoại.
Sau khi cảm thấy bức tường bị nổ tung, mọi người trong phòng giam vội vàng gian nan ngẩng đầu lên, nhìn ra phía bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã lộ ra vẻ kinh hãi.
Đây là ...
Người nào?
Đen nhánh, dữ tợn, lạnh lùng, bá khí ...
Một người đàn ông mặc áo giáp đáng sợ xuất hiện trước mắt bọn họ, kinh khủng giống như Ma Thần vậy, nửa người của hắn được bao phủ bởi máu đỏ tươi và chất nhầy.
"Ngươi. . . Ngươi là. . ."
"Mệnh cũng không nhỏ, này còn chưa chết!"
Dương Phóng phát ra giọng nói khàn khàn, thuận tay đánh ra một quyền, ầm một tiếng, đánh cho lỗ hổng lớn hơn một chút.
Sau đó thân thể to lớn cất bước đi vào.
Tạp sát!
Dương Phóng dùng tay giật một cái, phá vỡ xiềng xích của phòng giam, sau đó lập tức xoay người rời đi, đi ra bên ngoài, nói với giọng nói lạnh lùng: "Nếu như không chết thì, tự mình trở về đi!"
"Bằng hữu chờ một chút, ngươi ... ngươi là ai?"
Trình Thiên Dã vội vàng chật vật hô lên, "Có thể để lại danh hào của mình không!"
"Không muốn chết thì ngậm miệng!"
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng, cũng không quay đầu lại.
"Đi, đi mau!"
"Mau rời đi!"
Nhậm Quân, Trình Thiên Dã vội vàng đánh thức một đám người Lam tinh dậy, dắt díu đỡ lấy nhau, thất tha thất thểu đi ra bên ngoài.
Khi bọn họ đi vào trong đại viện của Tổng Binh phủ, tất cả mọi người đều kinh hãi lạnh sống lưng.
Nơi này ... có chuyện gì xảy ra?
Tổng Binh phủ bị diệt?
"Lôi âm, vừa rồi ta có nghe thấy Lôi âm, là tổ chức Thiên Thần hành động ..."
Nhậm Quân nói với giọng điệu hoảng sợ, đột nhiên phản ứng lại, nói: "Mọi người nhanh rời đi!"
Thân thể bọn họ lảo đảo chạy về phương hướng bên ngoài.
. . .
Từ trưởng lão vẻ mặt phẫn hận, phát hiện thi thể của đám người Lăng Linh ở trong con hẻm nhỏ, đều không ngoại lệ, tất cả đều chết vô cùng thê thảm.
Không thể nhận ra!
Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Sư Linh Vận!"
Ầm!
Từ trưởng lão dùng bàn tay đập vỡ một bức tường.
Đến bây giờ cũng không biết những người này là bị người nào giết chết, chỉ có thể cho rằng là tổ chức Tà Đạo của Sư Linh Vận làm ra.
"Còn có Văn Uyên!"
Bỗng nhiên, Từ trưởng lão phản ứng lại, vội vàng nhanh chóng chạy về phía Tổng Binh phủ.
Thi thể Vương Văn Uyên không ở nơi này!
Hơn phân nửa là còn sống!
Hắn chính là cường giả Cửu phẩm, muốn giết hắn thì cũng không có dễ dàng như vậy.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận