Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1044 - Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?



Chương 1044 - Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?




"Bạch Vô Thường!"
Nữ tử váy trắng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm về phía Dương Phóng.
Mọi thứ vừa diễn ra đều là Bạch Vô Thường đang giở trò?
Thực lực của hắn không ngờ đã đạt tới tình trạng đáng sợ như thế rồi?
Điều này sao có thể?
Đột nhiên, bàn tay nàng lật một cái, lập tức lấy ra một cái quyển trục màu đen, âm trầm lạnh lùng, ở trên đó hiển hiện ra vô số hoa văn kỳ dị, lít nha lít nhít giống như mạng nhện tung hoành.
Một tay nàng ta nắm chặt cái rìu, một tay thúc giục quyển trục, lộ ra một tia cười lạnh nói: "Dương Đạo, ta tìm ngươi khắp nơi, ngươi thế mà còn dám chủ động xuất hiện? Quỳ xuống đi!!"
Nàng đột nhiên quát lớn một tiếng.
"Ừm?"
Dương Phóng dừng động tác lại, lông mày nhíu chặt vào nhau, theo bản năng cảm nhận được trong đầu truyền đến trận trận cảm giác mê muội.
Thật giống như giữa mình và quyển trục kia tồn tại một loại liên hệ quỷ dị nào đó.
Quyển trục khế ước?
Trong mắt của hắn có một chút vẻ ngạc nhiên.
Chính mình dùng chính là cái tên giả, quyển trục kia thế mà vẫn có thể ảnh hưởng được chính mình?
Nhưng chẳng mấy chốc Dương Phóng đã phản ứng lại.
Là máu!
Chính mình trước đó là dùng máu viết tên, cho nên cho dù dùng tên giả thì quyển trục này vẫn có thể phát huy tác dụng nhất định.
Dương Phóng không thể không xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng bình phục lại cảm giác mê muội trong đầu, mở miệng nói ra: "Có chút ý tứ, khó trách ta cảm thấy trông ngươi rất quen mắt, thế mà cũng là thành viên của Địa Phủ, ngươi là Diêm Quân phái tới sao? Chẳng lẽ có chuyện quan trọng gì hay sao?"
"Dương Đạo, Diêm Quân bảo ta tới tìm ngươi, ngươi đi theo ta trở về một chuyến."
Nữ tử váy trắng nở ra nụ cười lạnh, trong lòng lại thầm giật mình.
Quyển trục khế ước này thế mà không ảnh hưởng được Dương Phóng?
Hắn thế mà không quỳ xuống?
Làm sao có thể như vậy?
"Trở về một chuyến sao? Chuyện này chỉ sợ không được rồi, ta phụng mệnh đi ra làm nội ứng, lúc này trở về sợ rằng sẽ thất bại trong gang tấc."
Dương Phóng trả lời.
"Dương Đạo, chẳng lẽ ngươi dám vi phạm mệnh lệnh của Diêm Quân sao?"
Nữ tử váy trắng nói với giọng lạnh lùng.
"Ta cũng không dám, ta chỉ là suy nghĩ cho đại cục mà thôi."
Dương Phóng tiếp tục nói: "Diêm Quân bảo ta trở về không phải là có chuyện gì quan trọng đó chứ?"
"Diêm Quân tìm ngươi tự có sắp xếp của Diêm Quân, ngươi không nên hỏi cái này, Dương Đạo, ngươi quỳ xuống cho ta!"
Nữ tử váy trắng mở miệng quát lớn lần nữa.
Ầm!
Chân khí trong tay dồn hết vào bên trong quyển trục, hồi sinh hoàn toàn quyển trục, ý đồ mượn nhờ lực lượng khế ước chế trụ Dương Phóng lại.
Dương Phóng lập tức cảm thấy đầu óc trở nên mê muội hơn, trong thân thể liên tục truyền đến cảm giác khó chịu, tiếp tục xoa xoa huyệt thái dương hai bên, mở miệng nói: "Nữ nhân thật đúng là phiền phức, xem ra muốn nói chuyện với ngươi là không thể được rồi."
Ông!
Trong nháy mắt, không gian xung quanh bất động.
Cứng lại từng khúc một.
Giống như hóa thành tường đồng vách sắt.
Nữ tử váy trắng thay đổi sắc mặt, đột nhiên thi triển thân pháp, nhanh chóng tránh né, đồng thời dùng hết sức thúc giục cái rìu trong tay, bắn ra từng đạo đao khí màu đen quỷ dị, tràn ngập bóng tối và bẩn thỉu, lập tức cuồng quét về phía bốn phương tám hướng.
Từng tiếng nổ trầm thấp mà kinh khủng liên tục vang lên.
Chỗ không gian giam cầm của Dương Phóng, thế mà thật bị nàng ta bổ ra một cách nhanh chóng.
Khó mà giữ được thân thể của nàng.
Bên trong cái rìu quỷ dị kia có một loại lực lượng âm tà, nó không giống như một vũ khí bình thường, giống như một dạng sống kỳ lạ.
Đặc biệt, chất lỏng màu đỏ sẫm bên trên, mơ hồ là huyết dịch của thần linh viễn cổ, lây nhiễm tàn hồn thần linh viễn cổ, khiến cho chỗ nàng ta không bị bất kỳ lực lượng nào ảnh hưởng.
Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt nữ tử váy trắng lại giật mình thay đổi.
Theo nàng di chuyển, bốn cái vòng xoáy vô cùng quỷ dị đột nhiên xuất hiện, lao thẳng về phía thân thể nàng, lần lượt nhấn chìm cánh tay trái phải và hai chân của nàng, lập tức nhấc thân thể của nàng bay lên không trung.
Nữ tử váy trắng kinh hãi, dùng toàn lực để giãy dụa nhưng vô dụng, thân thể chẳng mấy chốc đã mất đi khống chế.
Cho dù là chiếc rìu trong tay vào lúc này cũng đã mất tác dụng.
Tay trái cầm rìu bị một vòng xoáy màu đen cuốn trúng, bên trong liên tục truyền đến lực hút kinh khủng, liên tục không ngừng kéo lực lượng bên trong chiếc rìu bổ củi hướng về bên trong phòng xoáy.
A!
Nữ tử váy trắng lập tức phát ra từng đợt tiếng kêu to thê thảm, cuối cùng không chịu nổi nữa.
Tay trái cầm rìu và tay phải cầm quyển trục lập tức tuột tay mà đi, được hai cái vòng xoáy khác biệt thôn phệ, ngay cả bàn tay của nàng cũng lập tức bị vòng xoáy xoắn nát, hóa thành sương máu.
"Xong rồi."
Dương Phóng mỉm cười, lật bàn tay một cái, quyển trục màu đen và cái rìu cổ quái, tất cả đều xuất hiện ở trong tay của hắn, nói: "Quyển trục khế ước, đa tạ ngươi tới tặng vật này cho ta, khiến cho ta có thể giải quyết hậu hoạn, hơn nữa còn có thêm một cái rìu cổ quái, thực sự để cho bản tọa không biết phải nên cám ơn ngươi như thế nào."
"Dương Đạo, ngươi một mực che giấu thực lực sao? Ngươi dám chống lại Diêm Quân sao?"
Nữ tử váy trắng hoảng hốt kêu to, ngoài mạnh trong yếu.
"Chậc chậc, đừng ồn ào, ồn ào nữa sẽ làm người ta không thích."
Dương Phóng khẽ cười nói: "Yên tâm, ta cũng sẽ không giết ngươi, không chỉ không giết ngươi, ngược lại sẽ thả ngươi trở về."
"Ngươi ... ngươi còn thả ta trở về? Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Nữ tử váy trắng kinh ngạc hỏi, giống như đang hoài nghi mình nghe nhầm.
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận