Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 967 - Ngươi là người phương nào?



Chương 967 - Ngươi là người phương nào?




Rất nhiều người càng nghĩ càng cảm thấy nghĩ mà sợ.
Mà trong cả ngày này, bọn họ ngoại trừ việc chăm sóc Sát kiếm - Vương Phong ra, còn tìm kiếm xung quanh phát hiện Ngạ Lang đã chết đi, cùng với Bạch Vô Thường đã bị đánh nát đầu.
Đều ngoại lệ, tất cả đều ngỏm củ tỏi.
Đặc biệt là Bạch Vô Thường, lớp màng bên ngoài kia đã bị phá hủy hoàn toàn, gần như giống với thân thể của Sát kiếm - Vương Phong.
Thậm chí thân thể của Bạch Vô Thường còn xuất hiện tình trạng thối rữa.
Có một cỗ sát khí khó tả tràn vào trong cơ thể của hắn, đang liên tục ăn mòn nhục thể của hắn.
Đối mặt với cảnh tượng khủng bố như vậy, ba thế lực lớn nơi nào còn dám tiếp tục truy tung? Chỉ cầu có thể ở chỗ này chờ đợi được viện quân tới cứu, chờ những Thái Thượng trưởng lão kia tới rồi lại nghĩ biện pháp.
···
Bên trong Thiên Linh thành.
Diệp Huyền từ trong phòng mở mắt ra lần nữa, lập tức lật người lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rơi vào trầm tư.
"Nguyên Thủy, Nguyên Thủy ... vị tiền bối kia thực sự sâu không lường được."
Diệp Huyền thở dài trong lòng.
Ngày mai chính là trận quyết đấu cuối cùng giữa hắn và Đường Hoàn.
Bất kể là một lần thành danh, hay là bị Đường Hoàn đánh bại, toàn bộ phải xem vào lần này!
Cuộc thi đấu võ của ba nhà, thất bại cũng không chỉ đơn giản là thất bại như vậy.
Rất có thể sẽ bị tàn tật!!
Thậm chí còn có khả năng sẽ chết thảm!
Cho nên, nếu như nói không khẩn trương là chuyện không thể nào.
Xoát!
Diệp Huyền rút trường kiếm ra, lập tức nhanh chóng diễn luyện ở trong phòng, mỗi chiêu mỗi thức đều tràn ngập vận vị khó tả.
···
Bóng đêm lặng lẽ trôi qua.
Lại qua bốn năm canh giờ.
Dương Phóng cảm nhận chân khí bản thân đã khôi phục không sai biệt lắm.
Mắt thấy sắc trời sắp sáng, hắn vươn người đứng dậy, không ở lại đây thêm nữa, thân thể lóe lên, lập tức lướt đi lao về phía nơi xa.
Đoạn đường lao đi này, đằng trước không còn có bất kỳ kẻ nào ngăn cản.
Vừa lao về phía trước, hắn vừa nghĩ về chuyện tương lai sau này.
Đáng tiếc bên trong Thiên Linh thành, Liễu Tiên Quyền còn đang luyện chế đan dược giúp mình.
Cứ đi như vậy thì những viên đan dược kia xem như lãng phí.
Không bằng đợi chuyện này qua đi, chính mình lại trở về nhận lấy đan dược!
Hơn nữa một khi chờ mình đạt tới Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, không tin Địa Phủ còn có thể làm gì được chính mình.
Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê đã là giới hạn mà thế giới này cho phép.
Địa Phủ xem như mạnh hơn nữa lại há có thể vượt qua được Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê?
Chỉ cần còn giới hạn ở Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê thì như vậy chính mình dựa vào các loại át chủ bài thì đã hoàn toàn không cần phải sợ.
Nghĩ đến đây, thân thể Dương Phóng dừng lại, lập tức thay đổi phương hướng, lao về phía một thị trấn ở gần đó.
···
Giữa trưa.
Trong một quán rượu náo nhiệt.
Khu vực tầng hai.
Dương Phóng sớm đã thay đổi một tấm mặt nạ da người, ngay cả áo bào đen và áo bào xanh mà hắn thích mặc nhất cũng đổi thành một bộ bào trắng vừa mua.
Áo bào trắng sáng như tuyết, không nhiễm bụi trần, làm nổi bật lên mái tóc đen nhánh, có một loại khí chất đặc biệt.
Toàn bộ quán rượu đầy những khách giang hồ từ khắp bốn phương tám hướng tập trung ở đây, bàn tán những gì đã được chứng kiến ở những nơi khác.
Trong đó thu hút sự chú ý của người khác nhất không thể nghi ngờ là cuộc thi võ của ba gia tộc lớn ở Thiên Linh thành.
Trong toàn bộ khu vực phía đông, hầu hết tất cả các thế lực có ảnh hưởng đều được mời.
Đối với rất nhiều người trong giang hồ mà nói, loại sự kiện trọng đại này chính là cả một đời bọn họ cũng không thể tiếp xúc tới.
Ngay khi Dương Phóng đang lặng lẽ ăn cơm, chuẩn bị chờ đợi buổi tối trở về Thiên Linh thành một lần nữa, đột nhiên, bên ngoài cửa lớn của quán rượu, một bóng người mặc áo bào đen, vẻ mặt tươi cười xuất hiện ở đây.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, bàn chân bước một bước giống như xuyên qua không gian, trong nháy mắt từ khu vực cửa lớn xuất hiện ở trên tầng hai của quán rượu.
Nhưng quái dị chính là, toàn bộ người bên trong quán rượu dường như không có một ai có thể phát hiện được hắn.
Quán rượu ồn ào, tiếng nói chuyện của đông đảo khách giang hồ vẫn liên tục vang lên không ngừng nghỉ.
Người mặc áo bào đen sắc mặt tái nhợt, lộ ra một cái cằm nhonjm trên môi để râu, dưới cằm cũng có râu.
Không nhìn ra được tuổi tác cụ thể của hắn, một khuôn mặt giống như đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, vẻ mặt tươi cười, liếc nhìn xung quanh, cuối cùng đột nhiên rơi vào trên người Dương Phóng, thân thể bước ra, lập tức xuất hiện ở trước mặt Dương Phóng, mỉm cười nói:
"Bằng hữu, không biết tại hại có thể ngồi xuống được không?"
Giọng nói của hắn truyền ra, ẩn chứa một loại lực lượng quỷ dị.
Bốn phương tám hướng ngoại trừ Dương Phóng ra thì những người khác lại tất cả đều không nghe thấy được.
Đối với việc hắn đến và giọng nói của hắn, tất cả mọi người lại giống như không có bất kỳ người nào cảm nhận được vậy.
Dương Phóng giật mình trong lòng, ngay lập tức bắt gặp một lớp lực lượng tinh thần vô hình.
Bí pháp tinh thần thật mạnh.
Lợi dụng tinh thần bao phủ xung quanh, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều không nhìn thấy hắn, không nghe được lời nói của hắn.
Này rất giống như là một cái lĩnh vực tinh thần rất lớn, bao bọc tất cả mọi người vào bên trong cái lĩnh vực tinh thần này, bất kỳ người nào nghe được, nhìn thấy được đều nằm trong sự khống chế và bóp méo của hắn.
"Ngươi là người phương nào?"
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận