Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 202: Gia hỏa này thật là ác độc!

Tiếp đó, cửa phòng cũng được người chậm rãi đẩy ra từ bên ngoài.
Đàm quản sự với thân hình thon gầy cao lớn trên người mặc trường bào, một tay cầm dao nhọn, một tay cầm tẩu thuốc, mắt thấy Dương Phóng đã ngủ say ở trên giường.
Mặt hắn không biểu tính, mí mắt hơi khép, cất bước đi vào trong phòng.
Giống như đi lại trong phòng của mình vậy.
Trực tiếp ngồi xuống trên một cái ghế.
Lạch cạch, lạch cạch. . .
Tiếng hút thuốc chậm rãi vang lên.
Đàm quản sự nhả ra làn khói trắng, nhìn vào Dương Phóng đang giả vờ ngủ ở trên giường, "Dương sư đệ, đừng giả bộ, nhìn thấy chính là nhìn thấy được, cần gì phải như thế?"
Dương Phóng không động đậy, tiếng ngáy vẫn vang lên đều đều như cũ.
Đàm quản sự tiếp tục hút thêm một hơi nữa rồi liên tục nhả ra những làn khói hình vòng tròn, khiến cả căn phòng trở nên cay nồng.
Hắn cảm khái, nói: "Nói thật, trong khoảng thời gian này hai người chúng ta sống chung xem như không tệ, có một số việc vi huynh thật không muốn làm tuyệt, Dương sư đệ, ngươi biết trước khi ngươi đến, tông môn đã cử bao nhiêu tên đệ tử đến không?"
Hắn lại hút nhẹ một hơi, nhìn thấy Dương Phóng vẫn không có một chút phản ứng nào, tự mình nói: "Trước trước sau sau, tổng cộng có tới mười tám người, đều không ngoại lệ cuối cùng đều chết cả, chỉ có mình ta còn sống, đương nhiên, vì không để cho tông môn để ý tới, ta cũng bị 'Tập kích' mấy lần, chịu thương tích mấy lần, ta biết như vậy vẫn sẽ khiến người nghi ngờ, nhưng ta lại không sợ chút nào.
Biết tại sao không?
Bởi vì ta hiểu rõ, đám lão già kia tên nào cũng chỉ thích hưởng lạc, trốn ở trong tông môn là sẽ có vô số chỗ tốt tới tay, không có bất kỳ người nào dám mạo hiểm ra ngoài.
Phàm là những người dám ra ngoài trên cơ bản đều đã chết, hơn nữa đa số đều là do ta bán.
Cho nên ta trở thành người nói chuyện duy nhất ở cửa hàng sắt này, ta muốn giết chết người nào thì trong tông môn không có bất kỳ người nào có thể bảo vệ được hắn, bao gồm cả ngươi!
Dương sư đệ, ngươi muốn trở thành người chết tiếp theo không?"
Đàm quản sự bình tĩnh nhìn chăm chú vào Dương Phóng.
Dương Phóng đang như ngủ say và không trả lời.
Đàm quản sự vẫn luôn lặng lẽ nhìn chăm chú vào Dương Phóng.
Phàm là Dương Phóng dám đề cập bất kỳ điều kiện gì với hắn, hắn đều sẽ xử lý Dương Phóng mà không do dự chút nào.
Thời gian dần trôi qua.
Đàm quản sự nhíu mày lại, tiếp tục hút tẩu thuốc, phát ra tiếng cộp cộp, nói: "Ngươi là người thông minh, biết ẩn nhẫn, điểm này rất không tệ, mạnh hơn rất nhiều so với những người chết trước đây không biết bao nhiêu lần.
Trước đó ta nói nhiều lời với ngươi như vậy, chính là hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ, ở trong cửa hàng này, ta mới là người thực sự có thể nắm giữ được sinh tử của ngươi, từ nay về sau, ngươi vẫn là làm cái người bị câm đi."
Ba! Ba!
Hắn cầm tẩu thuốc bằng thép ròng gõ nhẹ vào trên mặt bàn, vang lên âm thanh trầm thấp.
Đàm quản sự cũng không ở lại lâu thêm nữa mà trực tiếp đứng dậy rời đi.
Thời điểm rời đi, thuận tiện cũng đóng cửa phòng lại.
Dương Phóng không nhúc nhích, tiếp tục ngủ say.
Thẳng tới khi bên tai đã hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân nữa, hai mắt của hắn mới đột nhiên mở ra, lóe lên ánh sáng âm u.
Gia hỏa này thật là ác độc!
Đây là. . .
Cảnh cáo?
Uy hiếp?
Một lát sau, hắn than khẽ trong lòng.
"Còn có nửa tháng, nửa tháng sau Thiết Ma Chiến giáp của ta chắc là có thể rèn đục được hoàn toàn rồi, đến lúc đó, ta là có thể lập tức rời đi ..."
Huyền Vũ tông này đối với hắn mà nói đã không cần thiết phải ở lại nữa rồi.
Trong khoảng thời gian này, vấn đề về khẩu âm của hắn đã được chuyển hóa hoàn toàn.
Cộng thêm trên mặt còn có mặt nạ da người làm che giấu.
Hắn bây giờ, cho dù trà trộn ở trong Bạch Lạc thành thì người khác cũng chỉ cho rằng hắn là dân bản địa.
Dương Phóng đứng dậy khỏi giường, tiếp tục tu luyện Thập Tự quyền.
Hô hô hô!
Bên trong gian phòng, tàn ảnh rít gào, lực quyền như gió.
Áo nghĩa cao nhất của Thập Tự quyền chính là phá khí!
Lực của quyền đánh ra có thể phá hủy tất cả chân khí, nội khí ngăn cản của kẻ địch, lao thẳng tới kinh lạc và các cơ quan nội tạng.
Bất kỳ chân khí, nội khí phòng ngự nào đều là thùng rỗng kêu to.
Trước đó ở vào lúc hắn giết chết Bạch Thành Phong, Thập Tự quyền của Bạch Thành Phong mới chỉ luyện đến tầng thứ ba!
Còn lâu mới đạt đến mức phá hủy mọi thứ.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đàm quản sự nở ra nụ cười mỉm, mang theo hộp đựng thức ăn tự mình đến thăm hỏi Dương Phóng, trên mặt nở ra nụ cười ôn hòa.
Cùng tối hôm qua trông tưởng như là hai người khác nhau vậy.
Giống như không có bất kỳ sự khác thường nào.
"Dương sư đệ chắc là còn chưa có ăn sáng đi, ta vừa mới sai hạ nhân đi nấu một một chút cháo, ngươi tới ăn đi."
Đàm quản sự nở ra nụ cười mỉm.
Hả?
Trong lòng Dương Phóng khẽ nhúc nhích.
"Đàm sư huynh khách khí, trước đó ta đã ăn ở bên ngoài rồi."
"A, vậy thì thôi, vậy thì cho hạ nhân ăn đi, Tiểu Bảo!"
Đàm quản sự nở ra nụ cười tươi, "Ngươi đến ăn chén cháo này đi!"
Trương Tiểu Bảo vội vàng chạy tới, trong lòng vui vẻ, nói: "Vâng, Đàm quản sự!"
Hắn nhẹ nhàng mở hộp đựng thức ăn ra, bưng một bát tráo trắng như ngọc có nhiệt độ vừa phải, một hơi lập tức ăn vào.
Sau khi ăn xong, vẫn còn không quên lau miệng rồi thả bát xuống, cẩn thận đậy nắp hộp đựng thức ăn lại.
"Mùi vị như thế nào?"
Đàm quản sự cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận