Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 456: Thanh Long hội tấn công Thần Vũ tông

Bên trong Ô Thần trấn.
Bóng người hiển hiện.
Số lượng đông đảo.
Tần Thiên Liệt - Hội trưởng Thanh Long hội sắc mặt âm trầm, chờ đợi ở chỗ này đã được hơn nửa tháng.
Kể từ sau khi con của hắn chết thảm, hắn vẫn một mực không hề rời khỏi, ẩn náu ở đây, lặng lẽ chờ đợi.
Bởi vì hắn tin tưởng rằng đối phương sớm muộn gì cũng sẽ trở về đây lần nữa để thu hoạch Thần chủng.
Thật không nghĩ đến liên tục nhiều ngày trôi qua như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không có bất cứ tin tức gì.
Cái tên gia hỏa đáng chết kia thật đúng là giữ được bình tĩnh!
Nơi xa.
Một bóng người với tốc độ cực nhanh, chạy vèo xuyên qua các con hẻm nhỏ và lao thẳng vào bên trong một viện tử bí mật.
"Hội trưởng, Đông Phương Bạch đã rời khỏi Thần Vũ tông!"
Người tới ôm quyền khom người mở miệng nói.
"Ừm?"
Tần Thiên Liệt đột nhiên quay đầu lại, hai mắt sáng rực, nói: "Bên cạnh hắn còn có những người nào khác đi theo hay không?"
"Có, 'Tứ Phương chưởng' Viên Long, 'Sát Sinh kiếm' Phan Nhân, tất cả đều được hắn máng theo ra ngoài!"
Người kia nói.
"Tứ Phương chưởng, Sát Sinh kiếm, nhân vật đệ nhất quan đỉnh phong."
Tần Thiên Liệt nở ra nụ cười lạnh, nói: "Mặc dù thực lực không coi vào đâu, nhưng nếu như giữ lại cũng có thể tạo thành phiền phức không nhỏ, hiện tại ngay cả bọn họ cũng được mang ra ngoài, những người còn lại hoàn toàn không đáng để lo!"
"Hội trưởng chuẩn bị khởi hành khi nào?"
Một trưởng lão bên cạnh hỏi.
"Đêm nay!"
Tần Thiên Liệt mở miệng thản nhiên nói.
"Rõ!"
"Đợi đã, đám Ngư nhân hỗ trợ kia đã tới chưa?"
Tần Thiên Liệt lạnh giọng hỏi.
"Chuyện này ... tạm thời còn chưa nhìn thấy."
Một trưởng lão trả lời.
"Hừ!"
Tần Thiên Liệt hừ lạnh, không nói thêm lời.
Không có bọn họ, chính mình vẫn có thể bình định được Thần Vũ tông.
Hắn là nhân vật đệ nhị quan đỉnh phong, Thần Vũ tông không có Đông Phương Bạch và bảy đại viện chủ trấn giữ, ai cũng đừng hòng ngăn cản chính mình.
Thanh Long hội có thể tiêu dao nhiều năm như vậy thì tự có đạo lý của riêng mình!
. . .
Lạc Nhật chi sâm.
Đen nhánh lãnh đạm.
Thời gian dài không gặp ánh nắng.
Mỗi một chiếc lá cây đều hiện ra màu đen kịt, giống như có thể tự động hấp thu tia sáng vậy.
Trong toàn bộ khu rừng tràn ngập một loại không khí vô cùng ngột ngạt.
Chủ tế Hiên Viên Thành, trên người mặc trường bào màu vang, thân thể cao gầy đang ngồi xếp bằng ở trên một ngọn cây, mái tóc dài đen nhánh xõa ra đằng sau lưng, trên người tràn ngập một cỗ khí thế vô hình.
"Con cá đã cắn câu rồi."
Hiên Viên Thành nói.
"Ngươi chắc chắn rằng lần này là có thể giết chết được Đông Phương Bạch sao? Đông Phương Bạch dường như cũng đã là đệ tam quan rồi đi."
Ở phía đối diện là một Ngư nhân toàn thân phủ đầy lớp vảy màu vàng óng, khàn giọng nói.
"Không, là đệ nhị quan đỉnh phong!"
Hiên Viên Thành nói với giọng điệu bình tĩnh, "Nhưng mượn nhờ một kiện thánh khí truyền thừa của Thần Vũ tông, có thể phát huy ra thực lực đệ tam quan, có điều, Thánh khí chung quy chỉ là vật ngoài thân, bản thân mới là bền vững!"
"Ngươi ngược lại là rất tự tin."
Ngư nhân lớp vảy màu vàng óng cười lạnh, nói: "Cũng phải, sau khi ngươi chết đi, ngươi còn có thể sống lại từ bên trong Tà Mẫu bất cứ lúc nào, tự nhiên không cần phải e ngại."
"Không!"
Hiên Viên Thành nói câu trả lời, "Tà Mẫu chỉ có thể phục sinh người cảnh giới dưới đệ tam quan, đệ tam quan trở lên thì chết chính là chết thật."
"Ừm?"
Ngư nhân kia lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Hiên Viên Thành lần nữa.
Gia hỏa này vậy mà liều mạng như vậy?
. . .
Bóng đêm buông xuống
Trên bầu trời tô điểm đầy sao.
Từng bóng người với tốc độ cực nhanh, âm thầm không một tiếng động, giống như quỷ mị từ đằng xa điên cuồng lao tới.
Chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở bên dưới sơn môn Thần Vũ tông.
Người cầm đầu với sắc mặt lạnh lùng, trên người mặc trường bào màu xanh, trên đầu tóc đen như mực, hai mắt lạnh lùng, hai tay, hai chân của hắn tất cả đều to lớn khác thường, giống như một tên Ma Thần hình người vậy.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thần Vũ tông.
"Truyền thừa tám trăm năm, rất không tầm thường a!"
Tần Thiên Liệt cười lạnh một tiếng, vung tay lên, lãnh lùng nói: "Phong tỏa các đường núi, không cho bất kỳ kẻ nào được rời đi!"
"Vâng, Hội trưởng!"
Ánh mắt của những trưởng lão xung quanh đột nhiên lạnh xuống.
Nếu như là những ngày thường, Thần Vũ tông hùng vĩ này luôn là cấm địa trong lòng vô số người.
Bảy đại viện chủ, mỗi người đều sâu không lường được.
Không người nào dám đi trêu chọc!
Thế nhưng vào tối nay. . .
Sưu sưu sưu sưu!
Từng bóng người lập tức nhanh chóng lao điên cuồng về phía bên trong Thần Vũ tông.
Bên trong Thần Vũ tông nắm bắt tình hình cực nhanh, chẳng mấy chốc đã có người phát hiện sự khác thường.
"Người nào ban đêm dám can đảm xông vào Thần Vũ tông?"
"Dừng lại!"
Phanh phanh phanh!
A!
Từng cỗ thi thể lập tức bay tán loạn.
Các cao thủ Thanh Long hội như sói như hổ, nhanh chóng xông qua.
Đặc biệt là Tần Thiên Liệt, thực lực đệ nhị quan đỉnh phong quả thực không ai cản nổi.
Trưởng lão và các cao thủ Siêu phẩm khác lưu thủ Thần Vũ tông chẳng mấy chốc đã biết được tin tức, thi nhau xông ra.
Sau khi nhìn thấy rõ người tới thì trong lòng lập tức kinh hãi.
"Là ngươi! Tần Thiên Liệt!"
"Ban đêm ngươi lại dám xông vào Thần Vũ tông!"
Tất cả trưởng lão đồng thanh kêu lên.
Tần Thiên Liệt ánh mắt sắc bén, sải bước đi ra ngoài, khí thế trên người rất lãnh đạm, nói: "Một đám phế vật, bên trong Thần Vũ tông chỉ để lại mấy người các ngươi vậy mà cũng dám diễu võ giương oai, tối nay đừng hòng có một ai thoát được!"
"Làm càn!"
Một tên trưởng lão quát lên.
Sưu!
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận