Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1139 - Bàng hộ pháp, cuối cùng ngài cũng đã đến!



Chương 1139 - Bàng hộ pháp, cuối cùng ngài cũng đã đến!




"Tình trạng của hắn tuyệt đối không bình thường, mọi người không được kinh động hắn, mọi người đừng quấy rầy hắn, chỉ cần có thể bắt lấy Cổ Kiếm Nhất, chúng ta cùng động thủ đi!"
Hắc Sơn lão quái mở miệng khẽ nói.
Sắc mặt mọi người thay đổi, ánh mắt nghi ngờ không thôi nhìn về phía bóng người cao lớn.
Chờ đợi một lát.
Bóng người cao lớn từ đầu đến cuối cũng không có một chút động tĩnh nào.
Cuối cùng!
Mọi người mới hoàn toàn yên lòng và tin tưởng vào lời nói của Hắc Sơn lão quái.
Gia hỏa kia dường như không động đậy?
Sưu sưu sưu!
Mọi người chẳng mấy chốc đã lao tới một lần nữa, lao về phía Cổ Kiếm Nhất, Vân Phi Dương.
"Tiền bối cứu mạng!"
Cổ Kiếm Nhất hoảng sợ hét lên và nhanh chóng trốn sau lưng bóng người cao lớn.
Vân Phi Dương cũng nhanh chóng trốn ra đằng sau lưng bóng người cao lớn.
Đám người đại hán râu quai nón, Hắc Sơn lão quái, nữ tử váy xanh vây quanh bóng người cao lớn, liên tục không ngừng công kích về phía hai người Cổ Kiếm Nhất, phanh phanh rung động, âm thanh trầm đục.
Có lẽ là công kích của mọi người quấy rầy đến bóng người cao lớn
Lại hoặc là hành vi trước đó của bọn họ mạo phạm đến bóng người cao lớn.
Đột nhiên!
Bóng người cao lớn thân thể vốn không động đậy cuối cùng cũng có phản ứng.
Ánh mắt của hắn trống rỗng, chậm rãi quay đầu lại, quét về phía Hắc Sơn lão quái đang ra tay với tốc độ nhanh nhất.
Hắc Sơn lão quái một vẻ mặt tàn nhẫn, hắn liên tiếp vươn hai bàn tay to, tàn ảnh dày đặc, gió lớn rít gào, đang lấy Hắc Long Thập Bát chảo tuyệt học độc môn của chính mình chụp về phía Cổ Kiếm Nhất.
Đúng lúc này, hắn giống như bị sét đánh, lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể chẳng có dấu hiệu báo trước nào đột nhiên bịch một tiếng ngã nhào xuống đất, bỏ mạng chết thảm.
Cảnh tượng như thế khiến cho những người khác đang xuất thủ đều giật nảy cả mình, vội vàng nhanh chóng dừng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra?
Bóng người to lớn kia chỉ nhìn thoáng qua Hắc Sơn lão quái, Hắc Sơn lão quái lập tức chết?
Nói đùa cái gì vậy?
A!
Phốc phốc!
Nữ tử váy đen trong đám người cũng lập tức kêu thảm một tiếng, phun ra một búng máu, không có dấu hiệu báo trước nào lập tức ngửa đầu ra đằng sau ngã xuống, bỏ mạng chết thảm.
Nàng ta cũng là bị bóng người cao lớn nhìn thoáng qua, lập tức chết thảm.
"Nhanh trốn a!"
"Tiền bối tha mạng a!"
Đám người đại hán râu quai nón còn lại cũng hoảng sợ kêu to, không nghĩ ngợi chút nào, vội vàng nhanh chóng bỏ chạy về phía nơi xa.
Mỗi người đều bị dọa đến hồn vía lên mây, vô cùng sợ hãi.
Hắc Sơn lão quái và Yến Thanh Y danh tiếng lẫy lừng, thế mà bị một ánh mắt của đối phương lập tức trừng chết?
Cảnh tượng hoang đường như vậy thì ai dám tin tưởng?
Mọi người chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra khắp toàn thân, hận không thể mọc ra thêm tám cái chân nữa để chạy về phía nơi xa.
Cổ Kiếm Nhất, Vân Phi Dương, cả hai đều lộ ra vẻ ngốc trệ và kinh hãi.
Không thể tin nhìn về phía bóng người cao lớn.
Chuyện này ...
Đây rốt cuộc là tồn tại gì?
Nhục thân rắn chắc, không gì không phá thì cũng thôi đi.
Một ánh mắt lập tức lườm chết hai tên cao thủ Cửu phẩm đỉnh phong?
"Tiền bối ... ngài ... ngài thật đúng là tổ tông sống!"
Cổ Kiếm Nhất ngồi sụp xuống đất và lẩm bẩm.
"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, đại ân đại đức, vãn bối suốt đời khó quên!"
Vân Phi Dương lập tức quỳ rạp xuống đất, hai tay chống xuống đất, trịnh trọng dập đầu.
"Tổ tông, đa tạ ân cứu mạng của lão tổ tông!"
Cổ Kiếm Nhất phản ứng lại, cũng vội vàng quỳ xuống theo, dập đầu phanh phanh.
Nhưng đối với tất cả những thứ này, bóng người cao lớn vẫn như cũ không có bất kỳ biểu thị nào.
Hắn giống như chỉ còn lại một cái xác không.
Không nghe được âm thanh của mọi người, cũng không biết mọi người đang làm cái gì.
Hắn cứ đứng thẳng ngơ ngác như vậy, mặc cho gió lạnh thổi tới, mưa đá rơi xuống.
Thật giống như trên trời dưới đất, chỉ còn lại có một mình hắn vậy.
Thật lâu sau.
Bóng người cao lớn nhẹ nhàng bước đi bước chân, đi về phía phương hướng phía trước.
"Lão tổ tông, lão tổ tông lão nhân gia ngài đi đâu vậy, chết cóng ta!"
Cổ Kiếm Nhất run lẩy bẩy, lạnh cóng đến bờ môi phát tím, vội vàng kéo theo đồng bạn, nhanh chóng đi theo bóng người cao lớn.
"Tiền bối, mưa đá rơi xuống càng ngày càng lớn, có phải nên tìm một chỗ làm ấm cơ thể trước một chút hay không!"
Vân Phi Dương vội vàng mở miệng nói.
Bản thân hai người vốn đã gặp phải trọng thương, ở trong thời tiết lạnh khắc nghiệt này, càng không chịu nổi.
···
Một phương hướng khác.
Đám người đại hán râu quai nón vô cùng hoảng sợ, đầu óc vang lên ông ông, hồn vía như lên mây, liều lĩnh bỏ chạy về phía nơi xa.
Yêu thuật!
Vừa rồi chắc chắn là yêu thuật a!
Nếu không phải bọn họ chạy cực nhanh, vào lúc này chắc chắn sớm đã chết thảm rồi.
Bọn họ còn chưa bao giờ thấy được loại thủ đoạn quỷ dị như vậy.
Một ánh mắt lườm chết hai vị cao thủ Cửu phẩm đỉnh phong?
"Liễu Phong, hai người ngươi nói kia đâu?"
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
Đằng trước lập tức có hơn mười bóng người lao tới, nhanh chóng lao về phía đại hán râu quai nón.
Đại hán râu quai nón lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
"Bàng hộ pháp, cuối cùng ngài cũng đã đến!"
Liễu Phong nước mắt vui mừng, kích động kêu to, sau đó lập tức kể lại cảnh tượng vừa trải qua cho hơn mười bóng người vừa xuất hiện nghe một lần.
Người cầm đầu là một lão giả hơn sáu mươi tuổi, trên lông mày bên trái có thêm một nốt ruồi, mặt trắng không râu, trên người mặc trường bào màu vàng, nghe thấy vậy thì biến sắc.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận