Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 299: Bạch Trạch vực.

Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu.
Dương Phóng ở trong trạng thái hôn mê cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh lại hắn đã cảm thấy trên dưới toàn thân truyền đến từng đợt đau nhức dữ dội.
Toàn thân giống như bị đao cắt vào vậy, lồng ngực dường như có cảm giác ngột ngạt khó thở, hắn không thể không ho khan dữ dội.
"Khụ khụ khụ. . ."
Hắn theo bản năng thả hai cái bao lớn ra, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, cảm thấy đầu óc choáng váng và cực kỳ chóng mặt.
Có một loại mùi mang đến cảm giác buồn nôn dữ dội truyền ra từ trên người của hắn.
Chỉ là mấy ngày nay không ăn, một số thứ đều không thể nhả ra được.
Dương Phóng cố gắng ngồi dậy, hít lấy hít để từng ngụm không khí phía bên ngoài để làm dịu đi cảm giác buồn nôn trong cơ thể nhưng lại cảm thấy cơ thể mình vô cùng yếu ớt, giống như đã lâu lắm rồi chưa được ăn, đôi mắt với ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt nhìn ra xung quanh.
Ta đây là. . .
Đang ở đâu?
Hắn ta hoàn toàn hoang mang rồi.
Hắn nhớ rõ lúc trước chính mình một đường chạy trốn trở về nơi ở, sau khi trốn vào trong hàng thì mới rơi vào trạng thái hôn mê.
Nhưng tỉnh lại sau một giấc ngủ này thì lại thay đổi hoàn toàn.
Chỗ nào còn có hang động gì nữa?
Xung quanh trống rỗng, ngoại trừ bảy tám bộ thi thể ra thì chính là rất nhiều những thứ vụn vặt.
Nơi này giống như là một nơi hoang dã vậy!
"Đang nằm mơ sao?"
Dương Phóng giọng điệu thì thào, trong đầu giống như còn chưa phản ứng kịp với diễn biến xung quanh, lại nằm xuống lần nữa, tiếp tục nhắm mắt lại, muốn chờ tỉnh dậy thoát khỏi mộng cảnh.
Nhưng đột nhiên, hắn đột nhiên mở mắt ra, hít một hơi không khí, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Không phải nằm mơ!
Vãi nồi!
Hắn giật mình và đứng phắt dậy, phớt lờ cơn đau tê tái truyền đến từ khắp toàn thân.
Đây là nơi nào?
Ai đưa chính mình tới nơi này?
Hắn vội vàng quan sát xung quanh, muốn biết được rõ đây là nơi nào.
Nhưng khi thân thể di chuyển, cảm giác đau nhói và yếu ớt của toàn thân ngày càng rõ ràng, dường như hắn có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào.
Hắn trong lòng run lên, vội vàng cho thân thể dừng lại, không dám tiếp tục đi nữa, mà là nhìn trái nhìn phải, tìm một góc, lê bước chân đi tới, ngồi xếp bằng xuống đất bắt đầu vận chuyển chân khí.
Một nơi chưa biết là nơi vô cùng nguy hiểm!
Hiện tại nhất định phải khôi phục thương thế một cách nhanh chóng mới được.
Khung cảnh trước mắt chắc chắn là cảnh đáng sợ nhất đối với hắn.
Chính mình lại xuất hiện ở nơi này mà không biết nguyên nhân!
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến cho người ta phải dựng hết cả tóc gáy lên.
Không phải là gặp phải sự trả thù tới từ tổ chức Tà Đạo đó chứ?
Bị bọn họ sử dụng thần thông loại hình 'Ngũ quỷ bàn vận' (1) gì đó?
(1) Ngũ quỷ bàn vận: Việc Ngũ quỷ bàn vận có thể được nhìn thấy trong các tiểu thuyết cổ của Trung Quốc, nói rằng năm con ma nhỏ có thể lấy tài sản của mọi người mà không cần mở cửa hoặc phá lồng của mọi người.
Dương Phóng càng nghĩ tới điều đó thì càng cảm thấy kinh hãi, trong lòng xao động, chân khí cũng thiếu chút nữa thì lạc hướng, nhưng cũng may mắn hắn dần đần tỉnh táo lại, nín thở ngưng thần, phong bế lỗ chân lông giống như biến thành bức tượng, vận chuyển chân khí từng lần một.
. . .
Trong quảng trường rộng lớn.
Bông tuyết rơi xuống.
Nhiệt độ cũng không tính là quá lạnh.
Khoảng thời gian lạnh nhất của mùa đông đã qua.
Có thể xem như là một trận tuyết lớn cuối cùng trước khi mùa xuân ấm áp đến.
Trong quảng trường, gần một nghìn bóng người quấn khăn choàng lít nha lít nhít tập trung ở đây, họ đang cật lực di chuyển đá tảng cùng gỗ, tựa hồ đang xây dựng một loại công trình gì đó, tất cả đều là mệt mỏi đổ mồ hôi.
Bên cạnh bọn họ còn có một đám người đứng giám sát trong tay cầm những cây roi đen nhánh, đang nhìn vào mọi người một cách lạnh lùng.
Bất kỳ người nào lười biếng mà bị bọn họ phát hiện ra thì bị bọn họ hung hăng đánh cho một roi mà không khách khí chút nào.
Đám người Nhậm Quân, Trình Thiên Dã, Trần Thi Nghiên, tập trung lại cùng một chỗ ra sức đẩy mạnh một tảng đá lớn tiến về phía trước.
Kể từ khi hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở Bạch Lạc thành vào đêm hôm đó, sau khi bọn họ bị ánh sáng xanh lục quấn trúng, rồi cho đến lúc bọn họ tỉnh lại thì hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
Sau đó thì bị một đám tồn tại đáng sợ bắt lấy, bị sử dụng như lao động khổ sai.
Sau những ngày suy đoán và phân tích , bọn họ cũng có thể hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.
Một câu.
Bọn họ giống như là ... bị truyền tống.
Nơi này đã không còn là Bạch Lạc thành nữa.
Càng không phải là Đại Hoang vực.
Mà là một nơi được gọi là Bạch Trạch vực.
Bạch Trạch vực và Đại Hoang vực giữa hai vực này có khoảng cách của một dãy núi khổng lồ trải dài bảy nghìn dặm, trong đó còn ẩn chứa rất nhiều nguy cơ.
Người trong quốc gia bọn họ hiện tại dường như chưa có một người nào xuyên không đến Bạch Trạch vực.
Nói theo một cách khác.
Bọn họ nhất định phải xin sự giúp đỡ tới từ tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế.
Tuy nhiên, còn có một điều khiến họ cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Vào cái đêm xuất hiện hiện tượng kỳ lạ đó, 34 người bọn họ là một mực nắm lấy tay nhau, không có người nào lạc mất đi.
Vào lúc này vẫn là 34 người.
Từ điểm này tới xem, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Dù sao, tất cả mọi người đều đã biến thành lao động khổ sai.
Về phần những người Lam tinh còn lại ở trong Bạch Lạc thành có được truyền tống đến hay không thì bọn họ vào lúc này còn chưa biết được.
Chỉ có thể chờ đợi đến thời gian trở về thì mới biết rõ ràng đến cùng có bao nhiêu người truyền tống cùng với bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận