Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1131 - Nhân quả phản phệ



Chương 1131 - Nhân quả phản phệ




"Không tốt!"
Đám người Trình Thiên Dã kinh hô.
Ầm ầm!
Nổ lớn kinh hoàng.
Mặt cầu lắc lư, rung chuyển dữ dội.
Từng mảnh dao động cực kỳ đáng sợ quét thẳng về phía mặt đất theo mọi hướng.
Cầu lớn trên đập chứa nước lập tức bị nổ đứt gãy ra.
Mọi người trên xe há hốc mồm kinh ngạc.
Tài xế vẻ mặt kinh hãi, lập tức chuyển sang số lùi, đạp mạnh chân ga, cả chiếc xe buýt nhanh chóng lùi lại.
Cũng may xe buýt cách trung tâm của vụ nổ khá xa, cũng không gặp phải ảnh hưởng nào.
Nếu không người trên xe chỉ sợ đều sẽ rơi xuống dưới hồ.
Tuy nhiên xe buýt mặc dù tránh được vụ nổ nhưng lại có một con quái vật lập tức lao ra khỏi khu vực nổ, nhanh chóng chạy về phía mọi người bên này với tốc độ cao.
Một cái bàn tay rất lớn giống như cái chảo sắt, giáng xuống và chộp lấy cửa sổ phía trước của chiếc xe buýt.
Răng rắc một tiếng, toàn bộ kính phía trước xe bị vỡ tan ngay lập tức.
Lái xe lộ ra vẻ hoảng sợ, không kịp tránh né, còn điên cuồng nhấn ga lùi.
Mọi người trong xe lại kêu lên.
Bởi vì tốc độ xe buýt cực nhanh, sắp đổ vào hồ chứa nước phía sau.
Tần Linh Linh sắc mặt trắng bệch, cắn răng một cái, cầm lấy bình cứu hỏa trong xe, nhanh chóng phóng về phía con quái vật đang hung hăng chụp vào tài xế lái xe.
Tuy nhiên thực lực con quái vật kia quá mức kinh khủng, ngay cả khí tức trên người cũng làm cho Tần Linh Linh phải run lẩy bẩy.
Keng!
Bình cứu hỏa nện vào trên bàn tay to lớn của quái vật, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Nhưng cũng không ngăn cản được con quái vật một chút nào, bàn tay khổng lồ vẫn tiếp tục chụp vào tài xế lái xe buýt.
Đúng lúc này!
Ông!
Đột nhiên, một lớp lực lượng vô hình quỷ dị lập tức không có một dấu hiệu nào khuếch tán ra ngoài, âm trầm yêu dị, từng gợn từng gợn, giống như vô số sợi tơ mỏng vô hình, trong nháy mắt trói buộc chằng chịt vào con quái vật.
Con quái vật kia chỉ nghe được một tràng âm thanh nhảy nhảy nhảy vang lên.
Nó giống như một sợi chỉ mỏng trực tiếp bị đứt.
Sau đó!
Phốc!
Đầu óc nó mê muội, thất khiếu chảy máu, toàn bộ thân hình đột nhiên mất đi mọi sức lực, giống như bị rút khô đi chỉ trong nháy mắt vậy, toàn bộ thân hình rõ ràng đột nhiên dừng lại, hai mắt trợn trừng, lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể cao lớn lập tức ngã ngửa ra đằng sau.
Bịch một tiếng, đập xuống đất, không động đậy!
Hoàn toàn bỏ mình chết thảm!
Thần chủng: Nhân quả!
Đoạn quá khứ!
Cùng lúc đó!
Tài xế xe buýt đang nhấn ga và tiếp tục lùi lại trong hoảng loạn nên lập tức mất lái, bàn chân như thể theo phản xạ đột nhiên đạp phanh gấp lại.
Kít!
Toàn bộ chiếc xe buýt đột nhiên lắc lư chao đảo, lập tức dừng lại.
Cuối cùng dừng lại ở mép hồ chứa nước.
Đoạn tương lai!
Đoạn tuyệt tương lai sắp chết của mọi người, chỉ giữ lại sự sống!
Khóe miệng, lỗ mũi của Dương Phóng đột nhiên phun ra một lượng lớn máu, đầu óc mông lung, có cảm giác đau nhói không nói nên lời.
Hắn vội vàng nhanh chóng lau miệng và mũi, cẩn thận xoa xoa mi tâm của chính mình.
Đoạn tuyệt quá khứ và tương lai, nhân quả gặp phải vật cản nhân quả quả nhiên to lớn!
Đám người này vốn chắc chắn phải chết!
Là hắn lợi dụng lực lượng nhân quả cấp cứu đám người này.
Kể từ đó, tương đương với nghịch thiên mà đi!
Thiên địa đương nhiên sẽ không cho phép!
Cho nên mới xuất hiện Nhân quả phản phệ.
"Nhanh trốn a!"
"Má ơi!"
Những người trong xe cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hốt hoảng vội vàng bò ra ngoài.
Tần Linh Linh lập tức bị mọi người chen lấn xô đẩy một lúc, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Nàng ta trừng to mắt, nhìn về phía thi thể quái vật đột nhiên ngã ngửa ra ngoài.
Chết rồi?
Quái vật khủng bố như thế làm sao lại đột nhiên chết mất rồi?
Thân thể Dương Phóng lảo đảo, cảm thấy trong đầu vẫn còn đang hỗn loạn và đau đớn, trong thời gian ngắn chỉ sợ sẽ không tiêu trừ, lập tức cũng đứng dậy, đi về phía bên ngoài xe.
"Tần bác sĩ, chúng ta cũng nhanh đi ra ngoài thôi."
Hắn mở miệng nói.
Vốn hắn định sử dụng Nguyên Tâm Thần chủng, chỉ là lo lắng thực lực của quái vật kia quá mạnh, sẽ miễn dịch mạnh với Nguyên tâm nên sẽ không có tác dụng.
Mà Lôi Âm Thần chủng lại có đặc thù quá rõ ràng!
Cho nên lúc này mới dùng Nhân quả.
Tất cả mọi người chen lấn xô đẩy chạy ra bên ngoài.
Cuối cùng, toàn bộ mọi người đều chạy ra ngoài.
Mà lúc này!
Bên kia cây cầu gãy.
Ở trong sự vây đánh điên cuồng của đám người Diệp Huyền, Trình Thiên Dã, Từ Khai, Lộ Nhân Giáp, Ất, Bính Đinh, hai con yêu quái còn lại cuối cùng cũng không chịu đựng nổi.
Bị một kiếm của Diệp Huyền bêu đầu!
"Xử lý hậu quả, ổn định mọi người!"
Từ Khai đột nhiên hét lớn.
Để lại mấy người trông coi thi thể quái vật, những người còn lại tất cả đều dùng sức nhảy lên, từ bên kia cầu gãy nhảy tới sang bên này, lập tức lao ra bảy, tám mét.
Nhìn thấy mọi người toàn thân là máu lao tới, đám người mới xuống tới từ trên xe buýt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Có mấy người thanh niên không nghĩ ngợi chút nào, quay người là trốn.
"Mẹ kiếp, ngươi chạy đi đâu vậy?"
Diệp Huyền tức giận, nhanh chóng lao tới, đá từng người một, tất cả đều bị hắn đá trở về.
"Tha mạng, tha mạng a đại hiệp, chúng ta không thấy cái gì cả, ta là mù mắt a!"
"A! Ta cũng mù, tha cho chúng ta!"
"Đại hiệp đừng có giết chúng ta!"
Mấy thanh niên kia vội vàng hét lớn.
"Diệp Huyền, không nên đánh người!"
Nhậm Quân quát lớn.
"Móa nó, xóa hết video trong điện thoại đi!"
Diệp Huyền lập tức quát lớn một tiếng, khí tức hung lệ, trợn mắt nhìn về phía mọi người.
Cộng thêm trên tay hắn đang cầm Hán kiếm, trên người bê bết máu, điều này thực sự mang đến cho mọi người cảm giác giống như kẻ nguy hiểm nhất trên đời.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận