Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 389: Đạo đồ!

"Sợ cái gì, Lão tử chỉ nói ra lời nói thật mà thôi ..."
Người đàn ông có cái miệng cố chấp kia vẫn còn đang chửi thầm, đột nhiên quay đầu nhìn về phía những người xung quanh, mắng: "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng được xem a, má nó, nếu như các ngươi có bản lĩnh thì các ngươi cũng đi vào đi, nhìn lão tử làm cái gì?!"
Dương Phóng khẽ nhíu mày, không để ý tới người đàn ông này, sau đó bước chân đi, lưng cõng theo hai cái bao cực lớn, đi về phía phương hướng lối đi kia.
Người đàn ông đó vừa mới mắng xong thì nhìn thấy Dương Phóng đi vào, vẻ mặt lập tức tái mét lại, thân thể run rẩy, cũng không dám nói thêm một câu nào.
Bởi vì người có tư cách đi vào ít nhất phải là Cửu phẩm hậu kỳ!
Hắn vừa mới mắng một vị Cửu phẩm hậu kỳ?
Người đàn ông đó rùng mình một cái, vô cùng hoảng sợ, vội vội vàng vàng xoay người rời đi, không giám ở đây lâu thêm một chút nào.
Người đồng bạn bên cạnh cũng nhanh chóng rời đi, vô cùng kinh dị.
. . .
Bước vào lối đi, chẳng mấy chốc đã có một thị nữ đi tới, sau khi chào một cách nhẹ nhàng thì dẫn Dương Phóng một đường đi về phía chỗ sâu.
Liên tục đi qua mấy cái hành lang và sân vườn.
Cuối cùng Dương Phóng cũng được dẫn vào bên trong một gian phòng yên tĩnh.
Căn phòng nhìn từ bên ngoài không lớn, nhưng sau khi bước vào, lại phát hiện bên trong còn có động thiên khác.
Những chiếc ghế dày đặc và được sắp xếp theo thứ tự.
Ngoài ra, có một số phòng riêng với vị trí tốt hơn.
Đây là lần đầu tiên Dương Phóng tiến vào loại phòng đấu giá như vậy, không cần biết là ở thế giới hiện thực hay là ở thế giới này, trong lòng không thể không có mấy phần tò mò, một đôi ánh mắt nhẹ nhàng quan sát lướt qua.
Đột nhiên, lông mày hắn cau lại, sinh ra cảm ứng, quay đầu lần nữa.
Chỉ thấy ở bên trong một gian phòng cách đó không xa, một đôi ánh mắt sắc bén từ tầng hai chiếu tới, nhìn về phía chính mình, giống như điện quang, tràn đầy bức bách.
Chính là Ngô Tam Giang.
Dương Phóng mặt không biểu tình, theo bản năng kéo chặt vạt áo trên người, làm ra bẻ giống như không có việc gì vậy, đi về phía chỗ ngồi bên cạnh, bắt đầu bình tĩnh chờ đợi.
"Ngô trưởng lão, sao vậy?"
Tần Chính người mặc áo trắng khẽ nhíu mày, ánh mắt của hắn cũng nhanh chóng nhìn về phía trên thân thể của Dương Phóng, nói: "Trên người người đó có gì đó cổ quái sao? Vì sao cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy?"
"Không có gì, chẳng qua chỉ cảm thấy ... gia hỏa này có hơi kỳ quái, giống như thể ... đã từng gặp ở đâu rồi."
Ngô Tam Giang nghĩ về điều đó, nhưng hắn không dám đưa ra quyết định.
Bởi vì đoạn thời gian trước hắn đắc tội quá nhiều người.
Không có khả năng đều có ấn tượng sâu đối với mỗi người.
"Đã từng gặp ở đâu rồi sao?"
Tần Chính nhíu mày, ánh mắt như cũ vẫn không thu hồi, hơi suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: "Không nói gạt ngươi, gia hỏa này ở vào lúc lần đầu tiên ta nhìn thấy thì cũng có một loại cảm giác là lạ, giống như ... rất nguy hiểm, thực lực của hắn cũng không thấp."
"Ừm, chờ chuyện này qua đi, ta đi thăm dò hắn xem sao."
Ngô Tam Giang mỉm cười.
"Tùy ngươi vậy,."
Tần Chính khẽ gật đầu, ánh mát đột nhiên nhìn về phía sân khấu, trong con ngươi hiện ra từng tia từng tia sáng hừng hực, thấp giọng nói, "Tuy nhiên không biết tin tức kia có phải là thật hay không, nếu là vậy, như vậy không cần biết phải bỏ ra cái giá gì cũng phải thu vào trong tay."
"Công tử yên tâm, tám chín phần mười."
Ngô Tam Giang mỉm cười, nói: "Trước khi đến, hội trưởng đã âm thầm bố trí, chỉ cần vật kia xuất hiện, bất kể là ai tranh được thì đều sẽ không đi ra khỏi Hắc Bàn thành!"
"Ồ? Phụ thân đã sắp xếp rồi?"
Tần Chính kinh ngạc, nhìn về phía Ngô Tam Giang.
"Đúng vậy, bởi vì lo lắng công tử làm loạn, cho nên không có báo tin trước cho công tử."
Ngô Tam Giang mỉm cười.
"Được rồi, phụ thân ta đã chuẩn bị xong vậy thì được rồi!"
Tần Chính gật đầu, khóe miệng chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười thần bí.
Chuyện Đạo đồ!
Liên quan trọng đại!
Hắn ngược lại là muốn xem xem, ai có thể đoạt lấy được của Thanh Long hội bọn họ.
Cùng lúc đó, những thế lực khác cũng đang thấp giọng bày mưu tính kế, nói ra những chuyện tương tự.
Dương Phóng thu mình trong góc, đôi mắt sâu thẳm, đang phát động Phong luật, hai lỗ tai của hắn dường như biến thành Thuận Phong nhĩ, có thể nghe thấy được rõ ràng tất cả âm thanh trong phòng.
Đặc biệt là cuộc đối thoại của Tần Chính và mấy phe thế lực khác.
Càng làm cho ánh mắt của hắn nhíu lại.
Đạo đồ?
Lần đấu giá này lại còn có sự xuất hiện của Đạo đồ?
Keng!
Đột nhiên, một tiếng chuông lanh lảnh vang lên ở bên trong phòng đấu giá này.
Toàn bộ hội trường lập tức chìm trong sự yên lặng
Tất cả mọi người đều ngừng lại việc bàn tán, dùng đôi mắt nhìn về phía sân khấu, lộ ra một tia mong đợi.
"Các vị, hoanh nghênh đi tới phòng đấu giá của Hắc Bàn thành lần này, chờ tới bây giờ chắc hẳn mọi người đã rất sốt ruột chờ đợi rồi, như vậy ta cũng không nói ra những lời nói vô dụng nữa."
Tiên Nhi cô nương trước đó, một mặt nhẹ nhàng mỉm cười, ăn mặc chỉnh tề, đứng ở trên sân khấu, nhìn về phía mọi người, cười nói:
"Kiện vật phẩm đầu tiên muốn bán đấu giá là một bản võ học thân pháp do cường giả Siêu phẩm để lại, tên là 'Thanh Vân bộ', vị cường giả Siêu phẩm này khi còn sống chính là tồn tại đỉnh phong, tất cả những gì học được đều ở trên thân pháp, cho nên trước khi tọa hóa, đã tổ chức sắp xếp chỉnh lý tinh gọn lại những thân pháp đã học tạo ra bản Thanh Vân bộ này, tuy nhiên sau khi truyền thừa được mấy trăm năm, cuối cùng gia tộc đã xuống dốc, lúc này mới bị con cháu đời sau lấy ra bán đấu giá ..."
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận