Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 868 - Chỉ còn sống thì mới là căn bản



Chương 868 - Chỉ còn sống thì mới là căn bản




Càng quan trọng hơn chính là còn có thể hóa thành công kích, lực lượng không thể ngăn cản.
Chỉ riêng cái cửa ải này đã kẹt chết không biết bao nhiêu người.
Cũng chính bởi Thương Khung Thần cung có truyền thừa xa xưa, trong đông đảo người thức tỉnh Thần huyết, lúc này mới có thể xuất hiện quái vật giống như Thánh Phạm Thiên này, nếu không chỉ dựa vào tài nguyên của một số môn phái thì căn bản không có khả năng bồi dưỡng ra được nhân vật bực này.
Tuy nhiên!
Cũng may tối nay hắn cũng không có bị thương nặng cỡ nào.
Hắc Ám Thần chủng đã thôn phệ rất nhiều công kích cho hắn, cộng thêm Thiết Ma Chiến giáp và lớp áo phòng ngự bên ngoài ngăn cản, lực lượng thực sự rơi vào trên người hắn cực ít.
Hắn ngoại trừ việc tiêu hao quá nhiều chân khí và di chứng để lại sau khi thi triển Côn Bằng Tam biến ra thì những chỗ khác cơ bản bình thường.
Ở sau khi ăn Tử Nguyên đan và Hồi Khí đan, Dương Phóng có thể cảm nhận được rõ ràng trạng thái trong cơ thể mình đang khôi phục dần dần, không dám ở lâu trong rừng, mà ở sau khi lượn một vòng ở nơi xa, mới nhanh chóng chạy vào bên trong trấn.
Toàn bộ núi rừng đêm nay vô cùng hỗn loạn.
Đuốc sáng rực, âm thanh sôi trào.
Giống như đầy khắp núi đồi đều là bóng người.
Ở sau khi Dương Phóng trở lại, vẫn như cũ có thể nghe được các loại tiếng gào thét ở xa xa.
Thỉnh thoảng có từng cái đội ngũ kinh hoảng chạy trốn về từ trong rừng.
"Quá thảm rồi, chết quá nhiều người."
"Không ai cản nổi Thánh Phạm Thiên, Diệp Thiên Kỳ a."
"Bảo vật của Khư Thần cung bị người dẫn ra, tất cả đều bay về phía nơi xa."
"Sâu trong Khư Thần cung hình như xuất hiện bảo vật khác, tràn ngập khí tức âm trầm, Thánh Phạm Thiên và Diệp Thiên Kỳ đang quyết đấu kịch liệt."
Từng tiếng hét phát ra từ trong miệng của những người này.
···
Một đêm trôi qua.
Mặt trời mới mọc lên.
Toàn bộ núi rừng tràn ngập một cỗ mùi máu tươi khó tả, nhàn nhạt gay mũi, dưới lớp sương mù sáng sớm mang theo nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
Càng nhiều người một mặt hốt hoảng chạy trốn ra khỏi rừng sâu, từng người toàn thân bê bết máu, vô cùng chật vật, rất nhiều người quần áo bung bét hết.
Còn có người ngay cả cánh tay cũng gãy mất.
Trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt, phần lớn người đều không thu hoạch được gì.
Giờ phút quay trở về này, sắc mặt đều tái mét, hối tiếc không thôi.
Trước một quán nước ven đường.
Tào Văn Liệt một mặt cảm khái, lặng lẽ ngồi ở chỗ này, nhìn về phía đám người chật vật trước mắt, thở dài: "Ta biết không có đơn giản như vậy a, chuyện cơ duyên không phải là chuyện có thể tham gia một cách tùy tiện, nhiều người cũng chỉ vô ích, chỉ là đột nhiên mất mạng mà thôi, đáng tiếc cho những hảo hán giang hồ này."
Những người khác ngồi cùng bàn với hắn, đột nhiên là đám người Từ Khai, Nhậm Quân, Trình Thiên Dã.
Trước đó sau khi hắn tách ra với Dương Phóng thì một mình chạy tới Bắc vực, tìm kiếm những người 'Đồng hương' của Dương Phóng, cũng may tính cảnh giác của những người này không tệ, vẫn luôn ẩn nấp rất kỹ.
Hắn cũng phải bỏ ra rất nhiều thủ đoạn mới tìm được những người này.
May mắn này cũng là bởi vì hắn có kinh nghiệm phá án trong nhiều năm khiến cho khả năng quan sát của hắn vô cùng nhạy bén.
Mà sau khi tìm được đám người Từ Khai, hắn liền nghe nói tới chuyện của Khư Thần cung, lúc này trong lòng mới hơi động, chạy tới xem xét.
Về phần Từ Khai, Nhậm Quân và những người khác, bởi vì trong lúc nhất thời không có chỗ đi, cũng được hắn mang theo tới.
Hơn nữa về cơ bản mà nói, hắn đều là đồng liêu (đồng nghiệp) cùng với những người này.
Bởi vì Từ Khai, Nhậm Quân và những người khác trước đó tất cả đều là bộ khoái, cho nên chủ đề nói chuyện cũng nhiều, hắn cũng có chút thuận mắt đối với mấy người trước mắt này.
"Tào bộ đầu, Khư Thần cung này đến cùng ẩn chứa bí mật gì, thế mà có thể thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy?"
Nhậm Quân nhịn không được hết hồn mà hỏi.
"Bí mật? Bí mật thế nhưng là lớn."
Tà Văn Liệt khẽ than, nói: "Chuyện dính đến thần linh viễn cổ, bên trong nghe nói trôn giấu rất nhiều bảo vật của thần linh, thậm chí còn có bí mật về sự diệt vong của thần, này không thu hút sự chú ý của người được sao?"
"Thần linh?"
Từ Khai lộ vẻ mặt phức tạp, nói: "Xem như thực sự là bảo vật của thần linh vậy thì như thế nào? Ngay cả Thần linh thời viễn cổ cũng biến mất, người đời sau đạt được bảo vật của bọn họ thì làm sao có thể tồn tại lâu dài?"
"Ừm?"
Tào Văn Liệt ngạc nhiên nhìn về phía Từ Khai, cười nói: "Cái nhìn của ngươi thật độc đáo, nếu như người nào cũng có cái nhìn giống như ngươi, giang hồ này cũng sẽ không loạn tới như thế."
Từ Khai cười khổ một tiếng, nói: "Ta cũng chỉ là gần đây chợt có cảm ngộ mà thôi, so với vinh hoa phú quý, địa vị quyền thế, yên ổn mà sống mới là quan trọng nhất."
"Đúng vậy a, chỉ còn sống thì mới là căn bản."
Tào Văn Liệt nói.
"Nghe nói gì không? Người thiết giáp thần bí kia tối hôm qua xuất hiện, quyết đấu với Thánh Phạm Thiên, bình yên trở ra cũng đánh cho Thánh Phạm Thiên chấn thương rồi?"
"Không thể nào? Hắn đánh thương Thánh Phạm Thiên sao?"
"Rất nhiều người nhìn thấy tận mắt, trong miệng Thánh Phạm Thiên ói máu, hơn nữa khó mà làm gì được đối phương, để cho đối phương thong dong rời đi!"
"Vãi nồi, người thiết giáp đáng sợ như vậy sao? Không phải nói Thánh Phạm Thiên luyện được cái gì mà trận vực đó chứ?"
"Là lĩnh vực, tối hôm qua cao thủ chết ở trong tay Thánh Phạm Thiên có không biết bao nhiêu, thẳng tới khi gặp phải người thiết giáp thì mới ngăn lại được."
Một đám nhân sĩ giang hồ cách đó không xa, quần áo xộc xệch, từ đằng xa đi qua.
Vừa đi qua vừa nhỏ giọng bàn tán.
P/S: Ta thích nào ... chương 12



Bạn cần đăng nhập để bình luận