Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 128: Địa bàn của chúng ta?

Kết quả là, vừa mới cởi bỏ áo giáp mềm ra, bên trong phải tới một cỗ nồng nặc mùi hôi tanh.
Máu tươi nhuốm lên trước đó sớm đã đông đặc lại thành từng mảng.
Giờ phút này cởi một cái là rơi ra, quả thực có bao nhiêu buồn nôn thì buồn nôn cỡ đó.
"Đi tắm rửa cái đã."
Dương Phóng nhăn mày lại.
Ngay cả chính hắn cũng ghét bỏ cái thân thể này.
Hắn lập tức bắt đầu nấu nước nóng ở trong địa đạo.
Trong lúc nấu nước, hắn tiếp tục quan sát những thứ khác ở bên trong bọc túi.
Mấy bình bình lọ lọ đan dược kia, không chỉ rõ là loại đan dược nào, hắn ngửi ngửi cẩn thận nhưng cũng không ngửi ra được bất kỳ khí tức kịch độc nào.
Tuy nhiên để cho cẩn thận thì hắn cũng không dám ăn bừa, đành phải nhịn đau hủy nó đi.
Sau đó, hắn lại lấy bọc túi trước đó ra, đổ tất cả vàng bạc trong đó ra, đổ vào cùng một chỗ, kiểm kê cẩn thận.
Sau khi kiểm kê một phen, Dương Phóng lại mừng rỡ lần nữa.
Vàng lá, hạt dưa vàng: 49 cái.
Bạc: 2195 lượng.
Văn tiền: 3450 miếng.
Ngọc khí, đồ cổ: 79 món.
Tịch Tà ngọc: 74 khối.
. . .
"Chỉ cần trở thành đại phú gia, cả đời không cần lo lắng..."
"Ngay cả khi trao đổi tiền đồng với người xuyên không khác thì đây cũng là con số mấy trăm triệu đồng!"
Dương Phóng thầm nghĩ.
Đáng tiếc!
Đáng tiếc hắn không thể dễ dàng giao dịch với người khác được, cho dù hắn có giao dịch đi nữa thì mỗi lần giao dịch cũng chỉ có thể đổi mười mấy lượng bạc, nếu như trao đổi quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ sinh ra hiềm nghi.
Hơn nữa ở cái thế giới này, hắn tóm lại là chỉ muốn tiếp tục tu luyện.
Nghèo văn giàu võ!
Càng đến về sau, luyện võ càng như là một cái động không đáy.
Cho nên nhìn số tài phú này trông như rất nhiều, nhưng sau này một khi đi ra ngoài mua sắm các loại đan dược thì vẫn là không thể không bị tiêu hao đi một cách nhanh chóng.
Dương Phóng tách những tài phú này ra để cất giữ, chứa vào hai cái bao lớn, sau đó lần lượt để hai cái bao lớn này ở dưới gầm giường, bảo tồn thích đáng.
Nước nóng đã sôi.
Hắn đổ vào bên trong thùng tắm, sau đó đổ thêm chút nước lạnh, bắt đầu nhảy vào tắm rửa.
. . .
Phía bên ngoài.
Bão tuyết đã ngừng lại.
Mặt đất là một khoảng trắng bao la.
Bên trong tổng bộ Hắc Hổ bang.
Hai thân ảnh đang lén la lén lút, đang kiểm tra một cách cẩn thận các thi thể nằm rải rác trên mặt đất.
Theo từng cỗ thi thể được bọn họ kiểm tra cẩn thận, sắc mặt hai người đã và đang càng ngày càng trở nên ngưng trọng.
Đến cuối cùng thì lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, khó có thể tin được, rồi nhanh chóng tập hợp lại với nhau.
"Chắc chắn chưa?"
"Chắc chắn, ở đây có dấu vết của chất kịch độc, Kiếm tháp thì có Bích Thủy, Hoang Dã, Bạch Nguyệt lâu có Bạch Phong, Bạch Kiếm, còn có các trưởng lão của Tứ Phương minh, trên người tất cả bọn họ đều có dấu hiệu trúng độc, Hành Giả Võ Tòng này hơn phân nửa là cùng một bọn với Thông Thiên giáo chủ."
"Ai, đi mau đi mau, đừng kiểm tra thêm nữa!"
Hai người đều không dám nghĩ nhiều nữa.
Chẳng lẽ thực sự có một tổ chức bí ẩn nào đó mà bọn họ không biết sao?
Hai người vội vàng rời khỏi nơi này, đi về phía một ngôi nhà nhỏ bị hư hại ở khu phố đông.
Bên trong căn nhà hư hại, nhiều bóng người tập trung ở đây.
Ở đây có khoảng mấy chục người đang chen chúc, trong miệng thi thoảng lại nhả ra từng đợt khí trắng.
Hai người Quách Thiên Khiếu, Tưởng Khai một đường chạy tới, lập tức từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, sau đó đóng cửa lại một lần nữa, lúc này mới thở ra một nhẹ nhõm.
"Quách đội trưởng, Tưởng đội trưởng, tình huống như thế nào rồi?"
Mọi người ở trong phòng thi nhau đứng dậy nhìn về phía hai người.
Một ngày trước đó, bọn họ đã từ chỗ của hai người Quách Thiên Khiếu mà hiểu được mọi chuyện đã xảy ra ở bên trong nơi định cư.
Biết rằng có một sự tồn tại khủng khiếp tự xưng là Hành Giả Võ Tòng đã đạt được Thần chủng, sau đó cũng đại khai sát giới giết chết tất cả cường giả của các thế lực khác nhau, tất cả đều chạy trốn.
Điều có thể khẳng định là, Hành Giả Võ Tòng kia chắc chắn cũng là người xuyên không.
"Khó nói, khó nói."
Quách Thiên Khiếu vẻ mặt phức tạp, nói: "Dù sao những cao thủ đều đã chết kia trên người đều có dấu vết bị trúng độc, Hành Giả Võ Tòng và Thông Thiên giáo chủ có phải là cùng một người hay không thì ai cũng không dám khẳng định, xem như không phải cùng một người thì chắc chắn cũng sẽ có liên quan gì đó với nhau, được rồi, không nói chuyện này nữa!"
Bảo các ngươi liên hệ người thế nào rồi?
Hắn nhìn thoáng qua về phía mọi người.
"Quách đội trưởng, phàm là những người chúng ta quen biết trước đó đều đã liên lạc cả rồi."
Một người đàn ông đứng dậy nói, "Nhưng không biết còn có người nào sống sót nữa hay không? Buổi chiều chúng ta sẽ đi liên lạc thêm."
"Được rồi, tranh thủ thời gian liên hệ với tất cả người Lam tinh còn lại đi."
Quách Thiên Khiếu gật đầu, "Nếu như thực sự không liên hệ được vậy thì chờ về sau lại liên hệ, mọi người cũng đừng quá đau buồn, tai họa đã hoàn toàn qua rồi, sau này nơi định cư này rất có thể sẽ trở thành địa bàn của chúng ta!"
"Địa bàn của chúng ta?"
"Quách đội trưởng, các ngươi có kế hoạch gì hay sao?"
"Đúng vậy a, chẳng lẽ chúng ta sẽ đi tranh đoạt địa bàn sao?"
. . .
"Mọi người, trước tiên nghe ta nói cái đã!"
Quách Thiên Khiếu nhẹ nhàng khoát tay, nói: "Cái gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc, sự hỗn loạn trong nơi định cư lần này, tất cả cao thủ gần như đã chết hết toàn bộ, xem như không chết thì cũng đã chạy trốn trong hai ngày vừa qua, bây giờ nơi định cư còn có rất nhiều việc cần phải làm, cũng chính là lúc chúng ta làm ra một sự nghiệp lẫy lừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận