Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 260: Đạo đồ biến mất, đáng chết khốn kiếp, là ai?

. . .
Dương Phóng lao ra khỏi giếng cổ, vừa khiêng thân thể Nhậm Quân vừa ôm lấy cái rương lớn, nhanh chóng chạy hướng về phía nơi xa.
Trong khoảng thời gian này, động tác của hắn rất không cân đối, tuy nhiên cũng may mắn thay hắn đã nhanh chóng trốn về nơi ở của mình mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào trên đường đi.
Ở sau khi cất kỹ chiếc rương lớn kia đi một cách thỏa đáng, Dương Phóng lập tức kiểm tra cẩn thận tình huống của Nhậm Quân.
Hai mắt Nhậm Quân nhắm nghiền, không động đậy, toàn thân trên dưới như da bọc xương, ngoại trừ hơi thở yếu ớt ra thì gần như không khác gì so với người chết.
"Chắc là sẽ không chết đi?"
Dương Phóng thầm nói.
Ai có thể nghĩ tới rằng Tổng đội trưởng sẽ rơi vào kết quả như thế này?
Hắn lập tức truyền cho Nhậm Quân một cỗ chân khí, sau đó không có ở lại nơi ở của mình lâu thêm nữa, mà là khiêng Nhậm Quân lên vai, đi ra ngoài trong đêm, nhanh chóng lao về phía chỗ của Trình Thiên Dã.
Dù sao hắn chỉ phụ trách đưa người tới, còn về phần cứu chữa như thế nào thì chính là chuyện của Trình Thiên Dã.
Mình bây giờ nhiều nhất là dùng chân khí tới cam đoan hắn không chết là được.
Nhưng phải nói rằng, bức tượng đứa bé đen nhánh mà hắn nhìn thấy đêm nay quả thật có chút quỷ dị ...
Đến lúc này nhớ lại vẫn cảm thấy hơi ớn lạnh.
. . .
Trên đỉnh tòa tháp cao cao.
Hứa Như Thiên đang trò chuyện với Phong Dưỡng Hạo người từ Phân đà chạy tới, nói về các kế hoạch khác nhau cho bước tiếp theo, thì đột nhiên vẻ mặt của hắn thay đổi, như thể hắn đã cảm nhận được điều gì đó.
"Sao vậy?"
Phong Dưỡng Hạo nghi ngờ nói.
"Có chuyện xảy ra, theo ta đi!"
Hứa Như Thiên tung người nhảy lên, nhanh chóng lao nhanh vào trong đêm tối.
Phong Dưỡng Hạo bên cạnh cũng lập tức chạy theo.
Tốc độ hai người cực nhanh.
Không bao lâu sau cũng đã quay trở về bên dưới cái giếng cổ.
Vừa mới hạ xuống, Phong Dưỡng Hạo đột nhiên biến sắc, mở miệng nói: "Đừng động đậy, có độc!"
Hắn thuận tay vẩy ra một lớp lớn thuốc bột, ở dưới sự thúc giục của lực chưởng, lan tràn về phía hang động.
Ngay sau đó, sắc mặt hắn dịu đi một chút, mở miệng nói: "Được rồi, đi thôi!"
Hắn dẫn đầu đi vào bên trong.
Hứa Như Thiên vội vàng theo tới.
Trong lòng đất, thi thể ngổn ngang lộn xộn khắp nơi.
Mỗi một bộ thi thể mặt mũi đều biến thành màu đen, thất khiếu chảy máu, tất cả đều là trúng phải kịch độc mà chết.
Chẳng mấy chốc, Hứa Như Thiên phát hiện một cỗ thi thể không đầu, tròng mắt co rụt lại.
Bên cạnh thi thể, đầu của đại ca nhà mình nằm yên tĩnh ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy vẻ mê man.
Hứa Như Thiên run rẩy trong lòng, vừa kinh vừa sợ, sau đó vội vàng chạy về phía mật thất.
"Đạo đồ biến mất, đáng chết khốn kiếp, là ai?"
Hứa Như Thiên gầm lên giận giữ, gần như bùng nổ cơn thịnh nộ.
Đại ca và nhiều thủ hạ chết mất đi như vậy hắn cũng không đau lòng chút nào.
Những thủ hạ này không còn thì có thể khống chế lại.
Nhưng Đạo đồ, quan trọng nhất!
Thứ này mất đi, cho dù tự sát trăm lần cũng không đủ.
"Có khí tức của Túy Hồn hương."
Ngoài cửa, Phong Dưỡng Hạo một mặt âm trầm, đi vào trong, cẩn thận khịt khịt mũi, nói với giọng nói lạnh lùng, "Xem ra chắc là tên phản đồ kia!"
"Không có khả năng!"
Hứa Như Thiên phát ra tiếng gào thét, "Cái tên phản đồ kia mới thực lực gì? Làm sao có thể giết chết đại ca của ta, cho dù có kịch độc hỗ trợ thì cũng không có khả năng một đao giết chết đại ca ta!"
Hắn vừa rồi đã kiểm tra thi thể của Hứa Đức.
Toàn thân trên dưới ngoại trừ phần cỗ bị một đao chặt bay ra.
Những nơi khác đều không có một chút thương thế nào.
Điều này nói rõ đối phương chỉ cần một đao!
Mặc dù thực lực của đại ca hắn bây giờ còn chưa khôi phục, nhưng vẫn là có thực lực từ Bát phẩm trung kỳ cho đến Bát phẩm đỉnh phong.
Muốn dùng một đao miểu sát hắn, trừ khi đối phương có cảnh giới Thập phẩm!
Phong Dưỡng Hạo nhướng mày, không để ý đến điểm này, nói: "Nhưng bất kể như thế nào, đối phương dùng là Túy Hồn hương, chắc chắn là có quan hệ với tên phản đồ kia, ngày mai ta sẽ truy tìm tên phản đồ kia!"
"Đáng chết, Đạo đồ quan trọng nhất, ưu tiên hàng đầu chính là tìm ra tên gia hỏa kia cho ta!"
Hứa Như Thiên cắn răng nói.
Đột nhiên, hắn giống như hắn nghĩ tới cái gì, vội vàng lao ra khỏi mật thất, lao về phía đại lao mà đi.
Trong phòng giam, thi thể dày đặc vô cùng thê thảm.
"Không thấy Nhậm Quân, đối phương chắc là bởi vì Nhậm Quân mà tới."
Hứa Như Thiên nhe răng cười lạnh một tiếng, "Được, được một tên Nhậm Quân a..."
. . .
Bên trong gian phòng.
Trình Thiên Dã một mặt tái nhợt, sau khi uống dược dịch thì xếp bằng ở trên giường.
Trong lòng hắn còn lo lắng, vẫn đang nghĩ về chuyện của Nhậm Quân.
Ngay cả khi bản thân hắn mất tích, hắn cũng không hy vọng Nhậm Quân mất tích.
Nhớ lại những lời nói hào hùng đã thốt ra trong lần đầu tiên xuyên không, Trình Thiên Dã không thể không nở ra nụ cười khổ, trong lòng hắn có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Bây giờ còn có lời gì hào hùng có thể nói?
Chỉ cầu có thể sống là được rồi.
"Bồ Tát phù hộ độ trì, hy vọng mọi chuyện thuận lợi ..."
Trình Thiên Dã thì thào trong lòng.
Phanh phanh phanh!
Tiếng gõ cửa nặng nề đột nhiên vang lên.
Trình Thiên Dã đột nhiên vươn người đứng dậy.
"Ai!"
"Mở cửa!"
Một giọng nói khàn khàn lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.
Tần Quảng Vương?
Trình Thiên Dã giật mình trong lòng, ngay cả giày cũng không đeo vào, vội vàng di chuyển nhanh ra mở cửa phòng.
"Ngươi!"
Chẳng mấy chốc hắn phát hiện đối phương đang ôm lấy bóng người đã ngất đi, trên người mặc áo bào rách nát, toàn thân đầy vết thương đi tới.
Lạch cạch!
Dương Phóng vung tay ném đi, một lực mềm mại bao bọc lấy Nhậm Quân, để Nhậm Quân nằm vào trên giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận