Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 242: Cho các thế lực lớn một bất ngờ!

Khi tiếng la hét thảm thiết bên ngoài vừa dứt, thì tiếng lục soát hỗn loạn lại vang lên.
"Đại ca, bên kia còn có mấy ngồi nhà còn chưa lục soát được ..."
"Không cần quản, trước tiên đi lục soát các cửa hàng lớn cái đã!"
Những tiếng bước chân kia nhanh chóng chạy về phía nơi xa.
Tuy nhiên vừa mới chẳng được bao lâu lại có tiếng kêu la thảm thiết phát ra.
A!
Tiếng kêu vô cùng thê thảm, hiển nhiên là phát ra từ trong miệng những người vừa rồi.
"Có Tà Linh, mau trốn a!"
Những tiếng kêu la hoảng loạn và sợ hãi vang lên, tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn.
Dương Phóng dừng việc tu luyện lại lần nữa, cau mày lại, rõ ràng cảm nhận được Tịch Tà ngọc trên người mình đang phát nhiệt.
Lại có Tà Linh tới gần đây rồi?
Vào lúc hắn đang suy nghĩ xem có nên đi ra ngoài xem xét tình huống hay không, đột nhiên, nhiệt độ trên Tịch Tà ngọc lại bắt đầu giảm xuống.
Có vẻ như con Tà Linh kia đang biến mất nhanh chóng.
Sau đó, Dương Phóng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vội vã truyền tới.
"Không được buông tha cho con Tà Linh kia, nhanh giết nó!"
Một tiếng hô hào lớn của một nữ tử truyền đến từ nơi không xa.
"Trần Thi Nghiên?"
Trong lòng Dương Phóng khẽ giật mình.
Thập Tự môn hành động quả nhiên rất nhanh.
Nàng ta thế mà không nghỉ ngơi, mà là theo Thập Tự môn đi quét sạch Tà Linh.
Cũng may chính mình vừa rồi không có chạy ra ngoài.
Mặc dù trên mặt hắn đeo mặt nạ da người, nhưng nếu như để cho Thập Tự môn biết rằng có một cao thủ như mình đang ẩn náu ở đây, sợ rằng sau này sẽ không được yên bình như vậy
Đủ loại âm thanh bên ngoài không ngừng vang lên, toàn bộ Bạch Lạc thành dường như bị biến thành một thùng thuốc nhuộm lớn.
Những người đang trốn đi chỉ có thể thông qua đủ các loại tiếng động để tự động tiến hành bổ não tình huống bên ngoài.
. . .
Trong Phủ Thành chủ.
Trong đại điện mờ tối.
Bức tượng đứa bé màu đen nhánh đã ngừng lại việc tiếp tục chế tạo Tà Linh.
Phần bụng của bức tượng đứa bé này vốn là khô quắt thì bây giờ là khôi phục lại nguyên dạng.
Một số lượng lớn thi thể của những người mặc áo choàng đen nằm dày đặc trong toàn bộ đại sảnh, toàn bộ đều đã khô quắt, không động đậy, cho đến thời điểm trước khi chết, trong tay còn đang có động tác tay thần bí.
Khóe miệng của mỗi người đều đang mỉm cười, giống như đạt được siêu thoát vậy.
"Chúa công, động tác của Hắc Long quân quá nhanh, không ngăn được bọn họ!"
Một bóng người áo đen vội vàng chạy đến.
"Biết."
Giọng nói của bóng người thần bí đứng đầu vang lên, hơi cảm khái nói, "Dù sao lần chuẩn bị này của chúng ta chưa đủ tốt, muốn trong một lần duy nhất giải quyết các thế lực lớn thì còn kém xa lắm, có điều, có sự che chở của chủ nhân, chúng ta cũng sẽ không chết, ngươi yên tâm, lần này không được thì chắc chắn còn có lần sau ..."
Trong con ngươi của bóng người thần bí này lóe lên ánh sáng màu xanh biếc nhàn nhạt, khóe miệng nở ra nụ cười thần bí, "Ngươi đi thu dọn một chút, chuẩn bị rút lui đi, ta muốn để lại cho Thượng Quan Vô Cực và các thế lực lớn một bất ngờ!"
"Vâng, chúa công!"
Bóng người áo đen khom người mở miệng, vội vàng rời đi.
Không bao lâu.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng vang kinh hoàng bộc phát ra từ phía bên Phủ Thành chủ, làm rung chuyển mặt đất, kèm theo đó là những luồng khí u ám khác thường.
Ngay cả khi Dương Phóng ở bên trong phòng, hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, lập tức đi ra ngoài một lần nữa, thân thể nhảy lên, hạ vào trên nóc nhà nơi xa, nhìn về phía nơi phát ra động tĩnh vừa rồi.
Chỉ là màn đêm quá dày đặc, hơn nữa chỗ hắn đứng cách Phủ Thành chủ cực kỳ xa.
Chỉ có thể cảm nhận được loại động tĩnh đáng sợ kia, căn bản không cách nào nhìn thấy đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
A!
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương phát ra từ đằng xa, để cho người ta tê cả da đầu, trong lòng rung động.
Giống như có một chuyện vô cùng đáng sợ nào đó đã xảy ra.
"Đến cùng tình huống là như thế nào?"
Dương Phóng thì thào trong lòng.
Tổ chức tà đạo còn có bao nhiêu thủ đoạn tà môn.
Tiếng nổ đáng sợ vang vọng trong đêm tối, đinh tai nhức óc, như là tiếng lôi đình, kéo dài ước chừng bảy tám phút đồng hồ, mới chịu biến mất.
Thiên địa lại trở nên yên bình.
Toàn bộ đêm tối là một mảnh âm trầm, giống như một bức màn sắt che khuất bầu trời.
Dương Phóng đứng ở trên nóc nhà, lặng lẽ quan sát.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Lại truyền đến một số tiếng va chạm tiếng huyên náo tiếng sột xoạt hỗn loạn từ mọi hướng.
Không biết qua bao lâu.
Cuối cùng, sắc trời dần dần chuyển sáng.
Ở phía chân trời xa xôi, một vệt ánh sáng mặt trời màu vàng óng ánh chói lọi mọc lên, cả bầu trời như được bao phủ bởi viền vàng.
Ban ngày cuối cùng đã đến.
Mọi Tà Linh tất cả đều biến mất.
Tất cả các loại âm thanh ở phía xa trở nên rõ ràng hơn.
Có người đang hô bằng gọi hữu, có người la hét chửi bới, có người liều mạng dập lửa, hỗn loạn tưng bừng.
"Xong rồi, Phủ Thành chủ chắc hẳn là xong rồi đi."
Dương Phóng tự nói.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện, lập tức vận chuyển Cự Thạch công, xương cốt lốp bốp rung động, để cho chiều cao của mình cao thêm hai centimet, sau đó nhảy xuống khỏi nóc nhà, lao nhanh về phía một tửu lâu gần nhất.
Không bao lâu sau, hắn đã đứng ở trên mái nhà của tửu lâu năm tầng này.
Từ trên cao nhìn xuống, nhìn về phía Bạch Lạc thành một lần nữa.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi.
Toàn bộ Bạch Lạc thành quả thực đã chìm trong hỗn loạn không thể chịu nổi.
Mùi tanh hôi thối và mùi máu tràn ngập khắp nơi trong không khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận