Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1167 - Kiếm Ma



Chương 1167 - Kiếm Ma




"Không, chúng ta là người từ nhỏ sống ở bên trong sương mù hắc ám, không bao giờ có thể vào Thần quốc."
Đại trưởng lão sắc mặt phức tạp, "Nơi này là nhà cả đời của chúng ta, sinh ra ở nơi này và chết đi cũng ở nơi này, một khi rời đi sẽ gánh vác nguyền rủa, vô cùng thê thảm, chỉ có người tới từ bên ngoài mới có thể rời đi ..."
Dương Phóng lại trầm mặc, trong lòng suy tư.
Lai lịch của Thập Đại Diêm Quân là như thế nào?
Vì sao bọn họ có thể đi ra ngoài từ sâu trong sương mù hắc ám?
"Tấm bia đá để ngoài hẻm núi kia là ai để lại? Ở trên đó vì sao viết một chữ 'Phong'? Là do tấm bia đá đó hạn chế các ngươi sao?"
Hắn tiếp tục mở miệng hỏi.
Đại trưởng lão khẽ thở dài, nói: "Đó là do một vị Kiếm Ma thời viễn cổ để lại, giống với lão tổ mà Tuần Thủ giả muốn phục sinh, cũng là một tồn tại mà ngay cả Thần linh viễn cổ cũng phải rơi lệ, từ thôn chúng ta sinh ra, cái kia bia đá vẫn luôn tồn tại, về phần có phải là vì trấn áp chúng ta hay không thì ta cũng không rõ ràng."
"Vì sao không nghĩ biện pháp di dời nó đi?"
Dương Phóng hỏi.
"Không di dời được."
Đại trưởng lão lắc đầu nói: "Phàm là có lực lượng cường đại tác dụng lên đó, ấn ký phía trên đều sẽ phục sinh, chém hết tất cả mọi người tới gần."
"Đáng sợ như vậy?"
Dương Phóng giật mình.
Hắn nhăn mày lại.
Không biết Đại trưởng lão có biết ấn ký hình chữ Vạn và ấn ký X ở trên người mình hay không.
Hắn cảm thấy lúc nào đó cần phải thỉnh giáo cẩn thận một chút.
Sâu trong hẻm núi xuất hiện một cái thôn trang đổ nát, diện tích cũng không lớn, ước chừng có tới trăm hộ gia đình, tất cả đều là những gian phòng làm bằng gỗ.
Trên đường phố có người thành niên cũng có trẻ nhỏ, có hơi náo nhiệt.
Tuy nhiên đối diện với mấy đứa bé này, Dương Phóng cũng sẽ không xem nhẹ một chút nào.
Gia hỏa có thể sống được ở bên trong sương mù hắc ám này, tuyệt đối không có một gia hỏa nào là người bình thường, yếu nhất đều là Siêu phẩm đệ tam quan.
"A, lại có người mới tới!"
"Hai vị thúc thúc này là ai vậy? Một người trông giống như ác quỷ, xấu quá hà!"
"Đúng vậy, một thúc thúc thì rất đẹp trai, một thúc thúc thì thực sự quá xấu."
"Quái thúc thúc thật là quá xấu, hi hi hi hi ..."
Không ít đứa trẻ nhảy nhót xung quanh Dương Phóng và Tần Thiên Lý.
Vẻ mặt Tần Thiên Lý thì đen dần đều, sờ lên mũi.
Má nó.
Vào cái năm lúc bản tọa đi vào đây, khí chất cũng là nho nhã và nam tính như vậy.
Còn không phải những năm qua là bị sương mù hắc ám giày vò cho sao.
"Tiêu huynh đệ, mời vào bên trong!"
Đại trưởng lão dẫn Dương Phóng vào một viện lạc tương đối rộng rãi.
Trên dọc đường đi hắn đã giới thiệu ho Dương Phóng rất nhiều chuyện, trông có vẻ hơi nhiệt tình.
Điều này cũng làm cho Dương Phóng dần dần bỏ đi lo lắng.
"Đúng rồi tiền bối, ngoại trừ loại ấn ký hình kiếm kia ra, vãn bối còn thấy được hai loại ấn ký khác ở nơi khác, không biết tiền bối có biết gì về lai lịch của bọn chúng không?"
Dương Phóng mở miệng nói.
Hắn dùng ngón tay chấm vào nước trà sau đó thì vẽ lên trên mặt bàn.
Đại trưởng lão lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn về phía ấn ký trên bàn, chẳng mấy chốc sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhìn về phía Dương Phóng.
"Ngươi là nhìn thấy những ấn ký này ở nơi nào?"
"Ở trong một di tích ở ngoại giới, làm sao vậy? Những ấn ký này có lai lịch rất lớn sao?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Ấn ký chữ Vạn này rất giống với tiêu chí của một vị Cổ Phật trong truyền thuyết, mà cái ấn ký hình X này thì là của một vị Ma Quân nghịch thiên, năm tháng cả hai người tồn tại cách hiện tại đã cực kỳ xa xôi, gần như không thể truy tra, truyền thuyết liên quan tới bọn họ cũng đều rất mơ hồ."
Đại trưởng lão nói.
"Đại trưởng lão có thể nói cụ thể một chút hay không?"
Dương Phóng mở miệng hỏi.
"Ta chỉ biết là vị Cổ Phật kia là cùng một thời đại với Ma Quân, không sai biệt lắm với Kiếm Ma, đều là ở vào thời kỳ thần linh viễn cổ ngã xuống, thời đại đó đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, đã không người nào biết, chỉ biết cường giả vẫn lạc như mưa, ngay cả thần linh cao cao tại thượng thì cũng liên tục ngã xuống, mà đây cũng chỉ là giai đoan đầu của việ hình thành sương mù hắc ám, Cổ Phật, Ma Quân và Kiếm Ma, đều là người nổi bật trong thời đại đó, thuộc về những đại năng hàng đầu của nhân loại."
Đại trưởng lão mở miệng nói: "Tuy nhiên vô số năm trôi qua, ngay cả thần linh cũng đã bụi về với bụi, đất về với đất, Cổ Phật và Ma Quân chắc là cũng đã vẫn lạc."
Trong lòng Dương Phóng cuộn trào mãnh liệt.
Vẫn lạc?
Chưa chắc!
Nếu như vẫn lạc, làm sao trên người mình lại tồn tại ấy ký?
Hơn nữa!
Hắn từng nghe Quách Vinh nhắc tới, trên người những người Lam tinh khác cũng đều tồn tại ấn ký, chỉ là không có nhiều như chính mình.
Ấn ký trên người những người Lam tinh khác lại là cái gì?
"Tiền bối, vậy rốt cuộc phải như thế nào thì mới có thể từ bên trong sương mù hắc ám mà rời đi? Ta đã từng nhìn thấy một số sinh vật Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê chính là đi ra từ bên trong sương mù hắc ám, vô cùng cổ quái."
Dương Phóng nói.
Hắn lại nhắc tới Đại Phủ một lần nữa, hỏi thăm phương pháp rời đi.
"Thánh Linh đệ tam thiên thê?"
Đại trưởng lão hoài nghi, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Vậy chắc chắn ngươi đã bị lừa, sinh vật vốn sinh ra ở bên trong sương mù hắc ám là bất kể như thế nào cũng không cách nào rời khỏi, chỉ có những người tới từ bên ngoài mới có thể rời đi, nhưng người tới từ bên ngoài ít nhất cũng đã là Bất Diệt cảnh."
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận