Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 41: Lão tặc Lữ Vinh ở đâu?

Toàn bộ người trong cửa hàng sắt đều có thể nhìn ra Lữ quản sự chèn ép đối với Dương Phóng.
Trong lúc nhất thời, những người khác trong cửa hàng sắt cũng bắt đầu trở nên lo lắng không yên, căn bản không dám đi quá gần với Dương Phóng, sợ sẽ bị Lữ quản sự giận chó đánh mèo.
"Cái đồ phế vật, ta thật sự cho rằng ngươi có gan dám rút kiếm ra với ta!"
Lữ quản sự lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Phóng, hai hòn bi sắt chuyển động trong tay, nói với giọng lạnh lùng: "Một ngày ngươi bị ta cho ăn quả đằng thì cả một đời cũng sẽ bị ta cho ăn quả đắng, có ta ở đây, đời này ngươi cũng đừng nghĩ chuyển mình!"
Nhớ lại mấy ngày trước đây, hắn thế mà bị Dương Phóng làm cho choáng váng một màn, sắc mặt hắn lập tức tái xanh, nghiến răng nghiến lợi.
Bản thân mình đường đường là một quản sự của Hắc Hổ bang, thế mà lại bị một tên thanh niên vừa mới tới dọa cho sợ, quả thực vô cùng nhục nhã.
. . .
Ban đêm.
Không trăng.
Bên trong gian phòng, Dương Phóng lại kết thúc mấy canh giờ tu luyện, thở ra một hơi thật dày, đứng dậy khỏi giường, trong mắt tỏa ra ánh sáng lấp lóe, nhìn về phái bảng thông tin.
"Cuối cùng đã tới Tam phẩm."
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/46 tuổi.
Tu vi: Tam phẩm (1/120).
Tâm pháp: Dương Viêm quyết đại thành (1/840).
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (30/300), Vô Ảnh kiếm đăng đường nhập thất (101/800), Đại Phi Phong Trượng pháp tinh thông (280/300).
Tư chất: Tốt (12/30).
. . .
Không uổng công hắn luyện hóa Dưỡng Khí đan liên tục trong mấy ngày nay.
Trong khoảng thời gian ba ngày, hắn luyện hóa tới 27 viên Dưỡng Khí đan, không chỉ có để cho Dương Viêm quyết đại thành mà ngay cả tu vi cũng tiến vào Tam phẩm.
Đồng dạng tăng lên còn có 'Đại Phi Phong Trượng pháp'.
Không ngoài sự phán đoán của hắn, bản Đại Phi Phong Trượng pháp này đúng là cùng một đẳng cấp với 'Tật Phong Thập Tam kiếm'.
Chỉ cần nhìn vào giá trị kinh nghiệm đằng sau là có thể biết được.
Dương Phóng hoạt động cổ tay, nắm lấy cây Thiền trượng thô to ở một bên, lao ra ngoài sân, lập tức múa gậy ở trong sân, vù vù rung động, gió lớn hò hét, mỗi một chiêu mỗi một thức đều tràn đầy lực lượng cường đại.
Keng!
Hắn nặng nề đập Thiền trượng một đập xuống mặt đất, thở ra một hơi thở, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Lão tặc Lữ Vinh!"
Dương Phóng quay người vào nhà, mặc vào bộ quần áo đen, đeo mặt nạ lên, lập tức khóa cửa sân lại rồi biến mất ở nơi xa.
. . .
Ở một bên khác.
Ở bên trong một gian phòng nhỏ.
Đèn đuốc lập lòe.
Truyền tới tiếng cười của một người đàn ông.
Lữ Chính Phương con trai của Lữ quản sự, trên mặt đang nở ra nụ cười tươi, hắn đang trêu đùa một nữ tử trẻ tuổi vừa bị bắt tới.
Ỷ có cha hắn làm chỗ dựa, hàng xóm láng giềng ở gần, nhà ai có con gái xinh đẹp gì, trên cơ bản đều không thoát khỏi độc thủ của hắn.
"Tiểu nương tử, gả cho ta đi được không? Gả cho ta, sau này ngươi muốn cái gì thì có cái đó."
Lữ Chính Phương cười nói.
"Công tử, van cầu ngươi thả ta ra, ta van cầu ngươi, ô ô ô ..."
Một thiếu nữ khóc tới nước mắt như mưa.
"Ai, khóc cái gì mà khóc chứ, ta lại không có làm gì ngươi, ta đây là đang thương lượng với ngươi, làm gì mà ngươi lại khóc?"
Lữ Chính Phương liên tục mở miệng.
"Ô ô ô. . ."
Người thiếu nữ kia càng khóc ghê hơn.
Lữ Chính Phương dần dần trở nên không kiên nhẫn, lãnh đạm nói, "Nếu như ngươi tiếp tục khóc, vậy ta sẽ giết cả nhà ngươi!"
Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt giật mình, vội vàng ngừng khóc lại, hoảng sợ nhìn về phía Lữ Chính Phương.
"Hắc hắc, như vậy mới đúng nha, tới, cười một cái xem nào, nhanh cười một cái xem nào, chỉ có cười lên mới xinh nha."
Lữ Chính Phương cười nói.
Khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch, cưỡng ép cố gắng nở ra nụ cười mang tính sợ hãi.
Răng rắc!
Đột nhiên cửa sổ làm bằng gỗ đang đóng chặt lập tức nổ tung.
Mảnh gỗ vụn bay tứ tung, gió lớn hò hét.
Một thân ảnh cực kỳ vạm vỡ, trên người mặc đồ đen trong nháy mắt lao tới, tay phải cầm theo một cây Thiền trượng cực lớn, năm ngón tay trái xòe ra với uy lực đáng sợ, giống như một con voi khổng lồ, lúc Lữ Chính Phương còn chưa kịp phản ứng lại thì mặt của hắn đã bị đè xuống dưới.
Lữ Chính Phương biến sắc, phịch một tiếng, toàn bộ cái đầu của hắn đều lập tức bị ép xuống trên mặt đất, làm cho cả cái mặt bàn đều bị đập cho vỡ nát, phát ra tiếng kêu thảm, phun ra máu tươi.
"Lão tặc Lữ Vinh ở đâu?"
Dương Phóng nói với giọng nói khàn khàn, ánh mắt lạnh lùng.
Trên mặt đeo vào chiếc mặt nạ ác quỷ màu đỏ, toàn thân áo đen được che phủ cực kỳ kín kẽ.
Quả nhiên là một tôn Đại Ma Vương nghiêm nghị!
...
Một màn này đột nhiên xuất hiện không chỉ khiến Lữ Chính Phương lộ ra vẻ mặt hoảng sợ trong miệng phun máu mà thiếu nữ bên cạnh cũng hoảng sợ tới trợn ngược cả mắt lên, giống như muốn phát ra tiếng kêu nhưng nàng theo bản năng lại vội vàng che miệng lại, không nói một lời, run lẩy bẩy như cầy sấy.
Lữ Chính Phương thì vô cùng thống khổ, khuôn mặt bị đè xuống, cảm giác năm ngón tay của đối phương giống như móc câu, mặt mũi trầy xước, máu me đầm đìa, đằng sau gáy bị ghìm chặt xuống đất, càng là ghìm tới đầu óc mê muội.
"Ngươi, ngươi là ai? Tìm cha ta làm gì?"
Lữ Chính Phương hoảng sợ trong lòng.
"Ta hỏi ngươi một câu nữa, Lữ lão tặc ở đâu?"
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn, năm ngón tay đột nhiên gia tăng sức lực, dùng sức dí xuống.
"Cha ta đang dự tiệc ở Hằng Nhạc lâu, ngươi đừng làm loạn, ta là người của Hắc Hổ bang ..."
Lữ Chính Phương hoảng sợ mở miệng nói, vô cùng thống khổ.
Căn bản không dám từ chối câu hỏi của Dương Phóng.
"Hằng Nhạc lâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận