Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 881 - Ngươi đến cùng có phải là Dương Phóng hay không?



Chương 881 - Ngươi đến cùng có phải là Dương Phóng hay không?




Dương Phóng không do dự chút nào, lập tức tránh né nhanh chóng.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, lực bộc phát quá nhanh, đối mặt với loại kẻ địch không biết ngọn ngành này, hắn không dám thăm dò tùy tiện.
Ầm!
Một móng vuốt của 'Trần Thi Nghiên' quét về phía khung cửa sổ bên cạnh.
Toàn bộ khung cửa sổ nối với tường phát nổ ngay tại chỗ, các mảnh vụn và gạch bay tứ tung.
Dương Phóng ánh mắt ngưng trọng, quay đầu nhìn lại.
Loại công kích trình độ này ..
"Trốn cũng không chậm, nhưng ngươi chạy không thoát!"
'Trần Thi Nghiên' nở ra nụ cười quỷ dị, thân thể di động nhanh chóng một lần nữa.
Lại là một vuốt hung hăng quét về phía thân thể Dương Phóng.
Ầm!
Một tiếng vang trầm vang lên.
'Trần Thi Nghiên' đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Dương Phóng.
Chỉ thấy Dương Phóng không động đậy, năm ngón tay một mực nắm lấy cổ tay của Trần Thi Nghiên, nói nhỏ: "Loại công kích trình độ này, dường như ... ta cũng có thể làm được dễ dàng!"
Lốp bốp!
Lực lượng chấn động trong nháy mắt dũng mãnh trào về phía thân thể 'Trần Thi Nghiên'.
Khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt 'Trần Thi Nghiên' thay đổi chóng mặt, như thể cơ thể bị đảo lộn, nội tạng, kinh mạch khắp nơi đang bị va chạm mạnh một cách nhanh chóng.
Thật giống như có một cái xe lu vô hình mạnh mẽ lu qua, khiến cho nàng lập tức phọt ra máu tươi.
Trong hai mắt nàng đột nhiên bắn ra ánh sáng đen, lập tức bắn về phía hai mắt của Dương Phóng.
Xoát!
Thân thể hai người đều không động đậy, trở nên ngốc trệ.
Diệp Huyền cách đó không xa, trong lòng giật mình, lập tức phản ứng lại.
"Hồn phách rời khỏi thân thể!"
Con quái vật này lấy hồn phách của chính nó ra khỏi cơ thể, muốn trực tiếp giết chết linh hồn của Dương Phóng?
Diệp Huyền vội vàng lao nhanh tới, không nghĩ ngợi chút nào, lập tức một quyền hung hăng đấm về phía huyệt thái dương của 'Trần Thi Nghiên'.
Cùng lúc đó, thân thể Trần Thi Nghiên cũng đang thay đổi nhanh chóng, những nốt mụn nhỏ kỳ lạ nhanh chóng xuất hiện trên da, như thể đang kéo duỗi, vặn vẹo không ngừng, biến hóa.
Trong nháy mắt!
Biến thành một sinh vật có thân thể thấp bé cực kỳ quỷ dị.
Chiều cao của nó chưa đủ một mét sáu, toàn thân trên dưới mọc đầy ngũ quan con người, lít nha lít nhít, kinh tâm động phách, một đôi mắt càng là khiếp người.
Ầm!
Diệp Huyền tung ra một kích toàn lực, cho dù ở thế giới thực, hắn cũng có thể làm nứt bia đá, lập tức đấm lõm huyệt thái dương của con quái vật này, thân thể hung hăng bay tứ tung.
Sau đó Diệp Huyền giống như nổi điên vậy, nhanh chóng lao ra hung hăng đấm về phía đầu của con quái vật.
Cùng lúc đó.
Ở trong đầu của Dương Phóng.
Hồn phách của con quái vật đó lập tức chui vào, tuy nhiên sau khi chui vào thì vẻ mặt của hắn lại thay đổi.
Dương Phóng đứng lặng lẽ, như thể chờ đợi đã lâu.
Mà ở bên cạnh Dương Phóng, xuất hiện tới bốn chùm sáng, giống như bốn cái tinh linh quái dị vậy, cùng nhau nhìn về phía hắn.
Vào giờ phút này, quát vật này không thể không rùng mình một cái, cảm nhận được chính mình giống như xâm nhập vào bên trong một cái hang động ma thuật vậy.
"Thần ... Thần chủng?"
Hắn mở miệng kêu lên kinh hãi, giống như gặp quỷ vậy.
Dương Phóng sắc mặt lạnh nhạt, bốn chùm sáng bên cạnh sớm đã nhanh chóng lao tới.
Quái vật kia sợ hãi hét lớn một tiếng, vội vàng muốn chạy trốn nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
···
Xoát!
Mười mấy phút sau.
Dương Phóng khôi phục lại lần nữa, vẻ mặt trắng bệch, làm ra vẻ nguyên khí tiêu hao quá độ, nhanh chóng lùi lại, đặt mông ngồi xuống đất, giật mình nói: "Chuyện ... chuyện gì xảy ra?"
Cách đó không xa.
Diệp Huyền toàn thân bê bết máu, đánh cho quái vật tới lồi lõm không đều, vô cùng thê thảm, sau khi nghe được thì thở hổn hển, lặng lẽ đứa mắt nhìn về phía Dương Phóng, nói: "Vận khí ngươi không tệ, nếu không phải ta kịp thời giết chết nhục thể của hắn, quấy nhiễu tinh thần của hắn, ngươi chắc chắn khó thoát khỏi cái chết!"
Đột nhiên hắn phản ứng lại, ánh mắt ngưng trọng nói: "Ngươi đến cùng có phải là Dương Phóng hay không?"
Hắn rất lo lắng Dương Phóng đã bị đoạt xá.
"Ta đương nhiên là Dương Phóng!"
Dương Phóng hô.
Sau đó nhanh chóng nói ra rất nhiều thông tin về mình.
Diệp Huyền lại thở ra một hơi, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, mới thấy trên điện thoại di động quả nhiên đã khôi phục tín hiệu.
"Cũng may quái vật này chịu áp chế lớn ở trong thế giới hiện thực, chân khí và tinh thần đều không thể phát huy quá nhiều, trước đó còn chế tạo ra huyễn cảnh cường đại, cũng lãng phí quá nhiều lực lượng tinh thần, bằng không hôm nay chúng ta chỉ sợ đều phải chết!"
Hắn lập tức gọi điện thoại bắt đầu báo cho cảnh sát.
Không bao lâu sau, hai người bắt đầu ném thân thể mọi người xuống bên dưới một lần nữa.
Dưới tình huống thiếu đi sự can thiệp của quái vật, rất nhiều người đã bắt đầu thi nhau tỉnh táo lại, phát ra tiếng kêu rên.
"Vãi nồi! Đau thế!"
"Ta đây là như thế nào?"
"Chuyện gì xảy ra?"
...
Đảo mắt cái ba ngày trôi qua.
Bởi vì phần lớn người đều bị rơi từ trên cao xuống đến đứt gân gãy xương, cho nên sự kiện giao lưu cũng không thể tiếp tục.
Ở ngay vào sáng ngày hôm sau, mọi người mới thi nhau được đưa vào bệnh viện.
Giờ phút này.
Ở một phương hướng khác.
Trong khu rừng rậm rạp, âm thanh đột ngột, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng bom nổ trong núi rừng, trong phạm vi hơn mười dặm đều có thể nghe thấy được rõ ràng.
Trong nhiều ngày thăm dò và bắn phá cường độ cao, khoảng hàng chục các loại máy móc báo hỏng.
Tuy nhiên đáng tiếc, cánh cửa đồng đằng sau vẫn không hề động một chút nào, một mực đóng chặt lại, giống như một ngọn núi thánh cao vút kín kẽ vậy.
Không cần biết chính quyền sử dụng thủ đoạn nào, ngay cả một dấu vết cũng không để lại.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận