Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 85: Hắc Hổ bang đã hoàn toàn sợ rồi.

"Dương Đạo, ngươi đang làm cái gì đấy?"
Lưu trưởng lão ngạc nhiên nói.
Dương Phóng thả cái thổng sắt trong tay ra, lập tức dọc theo dây thừng, dùng sức leo lên phía trên, trên mặt đầy bùn đất, mở miệng nói, "Ta đang đào một cái hố, nơi định cư bây giờ hỗn loạn như vậy, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn người, cho nên ta mới suy nghĩ cẩn thận, lập tức đào ra một cái hố sâu hơn mười mét, chuẩn bị chút lương thực các loại, ở lại trong lòng đất mấy tháng, chờ sau khi hỗn loạn kết thúc thì lại đi ra, như vậy chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều."
Lưu trưởng lão đột nhiên hiểu ra.
Đúng vậy, tại sao hắn không nghĩ tới.
Đào một cái hố, ở lại trong đó mấy tháng thì ai có thể làm gì được chính mình?
"Cái hố này đào sâu tới như vậy sẽ không bị sập sao?"
Hắn mở miệng hỏi.
"Sập ngược lại là sẽ không sập, chỉ cần đáy đủ lớn, nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định không được để ẩm ướt."
Dương Phóng trả lời.
Lưu trưởng lão lộ ra vẻ mặt tò mò, lập tức chuẩn bị xuống thăm hang động của Dương Phóng một chút.
Hắn dọc theo dây thừng mà xuống bên dưới, chỉ thấy bên dưới đã đào ra hình dáng.
Cứ theo cái đà này, chẳng mấy chốc người là có thể ở được.
Đến lúc đó xử lý đất bên ngoài một chút, sau đó dùng ván gỗ che lại thì ai sẽ biết bên dưới mặt đất hơn mười mét vẫn còn có người.
"Không tệ, không tệ."
Lưu trưởng lão quan sát mà gật đầu liên tục.
Chuẩn bị sau khi trở về cũng làm một cái giống y như đúc.
Mặc dù bốn người kia đã bị xử lý, nhưng là bọn họ ai có thể cam đoan sau này không có thế lực khác tới tiếp quản Hắc Hổ bang.
Không khách khí một chút nào mà nói, chỉ cần bọn họ ở lại đây một ngày thì như vậy bất cứ lúc nào sẽ có người tới tiếp cận Hắc Hổ bang, yêu cầu bọn họ giúp tìm đồ.
Tìm đồ thì cũng chỉ là thứ yếu, sợ là sợ gặp phải một số tên càng đáng ghét hơn, chúng sẽ vơ vét tài phú và nữ nhân của Hắc Hổ bang bọn họ, cứ như vậy, cuộc sống của họ chắc chắn sẽ khó khăn hơn.
Vốn dĩ bọn họ muốn trực tiếp dẫn bang rời đi, nhưng mấy ngày trước bang chủ đã bị tên đại hán khôi ngô (người đàn ông cường tráng) kia đánh thành trọng thương, bây giờ còn chưa dưỡng thương khỏi, căn bản không đi được đường xa, chỉ có thể chờ đợi thêm một chút thời gian.
"Đúng rồi Lưu trưởng lão, không biết ngươi tìm tới thuộc hạ là muốn làm cái gì?"
Dương Phóng đột nhiên hỏi.
"A, cũng không có gì, chỉ tới thông báo một cái tin tức."
Lưu trưởng lão phản ứng lại, ngưng giọng nói, "Tối hôm qua bốn kẻ tới từ bên ngoài kia tất cả đều bị người ta giết rồi, nhưng tiếp theo tuyệt đối không được thả lỏng, bang chủ bảo ta đi thông báo một chút, từ giờ trở đi tất cả công việc làm ăn toàn bộ tạm dừng, bất kỳ thành viên nào cũng không được phép xuất đầu lộ diện, tranh thủ làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất!"
Bang chủ bây giờ đã thật sợ rồi.
Nhưng suy nghĩ tới việc bản thân mình có thể sẽ bị một số thành viên não tàn nào đó trong bang phái hố, cho nên bảo hắn và Tào trưởng lão đi thông báo một chút, giảm bớt hoạt động của bang phái, nhìn thấy kẻ lạ mặt, đầu tiên phải rời xa, đừng bao giờ chủ động để tiếp cận họ.
"Bang chủ nói, nếu như ai đui mù đi chọc vào người không nên dây vào, như vậy thì không nên trách hắn tự mình thanh lý môn hộ!"
Lưu trưởng lão với vẻ mặt lạnh lùng, nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Dương Phóng thay đổi, gật đầu liên tục, "Được, được, thuộc hạ chắc chắn sẽ không ra khỏi cửa, tuy nhiên đi mua sắm vật tự thì vẫn được chứ?"
"Lúc đi mua sắm vật tư, cần phải làm động tĩnh nhỏ một chút, tuyệt không được để cho người ta chú ý tới, nếu ai bị người để mắt tới vậy thì tự mình tự sát đi, đừn có đưa phiền phức vào tới trong bang phái."
Lưu trưởng lão trầm giọng nói.
"Được, được rồi!"
Dương Phóng gật đầu lần nữa.
Hiện tại xem ra cao tầng của Hắc Hổ bang đã hoàn toàn sợ rồi.
Từng người hận không thể biến bản thân mình trở thành người tàng hình.
Điều này cũng làm cho hắn nhận thức càng sâu sắc hơn tới tầm quan trọng của việc đào hố.
Đúng rồi, hắn cũng phải đi mua nhiều lương thực một chút.
Hơn một trăm cân gạo tích trữ lần trước chắc chắn chưa đủ, cần phải lập tức đi mua sắm một chút, bao gồm một số loại thịt, rau quả cũng đều phải đi mua.
Bởi vì hắn ý thức được trong mấy tháng tiếp theo chắc chắn sẽ là những tháng khó khăn nhất.
Sau khi Lưu trưởng lão dặn dò xong chuyện này, lập tức dọc theo dây thừng trèo lên trên lần nữa, vội vội vàng vàng rời khỏi nơi đây đi thông báo cho một số cứ điểm khác nữa.
Trong lòng hắn cũng đã hạ quyết tâm, chờ sau khi thông báo xong cho mọi người trở về thì trước tiên cũng phải đào cái hố trong phòng ngủ nhà mình.
. . .
"Những lời Lưu trưởng lão căn dặn vừa rồi mọi người đều nghe được cả chứ? Bắt đầu từ ngày mai, mọi người ngừng làm việc, về nhà đào hố, bất kỳ người nào cũng không được phép lộ mặt!"
Dương Phóng lập tức quay đầu lại và nhìn những người xung quanh.
Thần sắc mọi người rõ ràng đều trở nên bối rối.
"Thế nhưng là không đi làm thì chúng ta lấy cái gì để ăn?"
"Đúng vậy a, tiền công chúng ta làm một ngày ăn một ngày, không cho chúng ta đi làm, điều đó có khác gì để chúng ta chết đói."
"Chưởng quỹ, xin thương xót, để cho chúng ta đi làm đi."
Mọi người đau khổ cầu xin tha.
Dương Phóng cau mày, cũng nhận thức được điều này.
"Như thế này đi, các ngươi cứ về nhà đào hố đi, tiền lương vẫn phát như thường, một người trước tiên lấy nửa năm tiền công ở cửa hàng, nửa năm sau mới trở lại làm việc, tuy nhiên đã cảnh cáo trước đó rồi, nếu ai cầm tiền mà dám đi rêu rao, để người khác chú ý tới thì cũng đừng trách ta tự tay đập chết hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận