Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1219 - Trở về Lam tinh



Chương 1219 - Trở về Lam tinh




Trong lúc đó hắn trả rìu đá lại cho Dương Phóng, khí tức quanh người hỗn loạn, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Hiển nhiên, một kích với Thành phủ Tuần Thiên thành vừa rồi hắn cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Dù sao trước đó hắn bị luyện hóa đi quá nhiều lực lượng, căn bản không ở trạng thái đỉnh phong.
"Đại trưởng lão, ngươi sao rồi?"
Dương Phóng hỏi.
"Không sao, tu dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục lại được!"
Vô Danh mở miệng nói.
"Đại trưởng lão, cái gọi là đại năng viễn cổ và thần linh viễn cổ đến cùng có liên hệ gì?"
Trên đường đi, Dương Phóng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Thần linh khác với những sinh vật khác, chính là trời sinh mà thành, cường giả về sau bất kể tu luyện như thế nào thì cũng không được gọi là thần linh, chỉ có thể được gọi là đại năng, dù là Thần linh cấp thấp nhất cũng có chiến lực chuẩn Vương giả, bình thường mà nói, những sinh vật khác chỉ cần tu luyện tới cảnh giới chuẩn Vương giả là đã có thể được trở thành đại năng, nhưng đại năng lại là một cái khái niệm không rõ ràng, chuẩn Vương giả, Vương giả, Siêu Thoát, đều có thể được xưng là đại năng!"
Vô Danh giải thích.
"Thì ra là vậy."
Dương Phóng gật đầu, đột nhiên hoài nghi nói: "Có điều ta nghe nói Thần Khư đại lục còn ẩn nấp một số đại năng kéo dài hơi tàn, bọn họ đã từng bị một số người ở Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê đỉnh phong giết chết, từ điểm này, thương thế trên người bọn họ dường như vô cùng nghiêm trọng."
Sở Giang Vương của Địa Phủ chính là vô tình quấy rầy một vị đại năng đang trong lúc ngủ say, đã liều mạng động quy vu tận với vị đại năng đó.
"Thật ra thì tình huống không có đơn giản như vậy."
Vô Danh khẽ lắc đầu nói: "Không cần biết là thần linh hay là đại năng ẩn nấp ở Thần Khư đại lục, bọn họ bây giờ là không thấy được ánh sáng, một khi nhìn thấy ánh sáng thì sẽ chết, không liên quan tới thực lực bản thân!"
"Thấy ánh sáng thì sẽ chết?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Đúng vậy, bọn họ một mặt là bản thân bị trọng thương, một mặt khác chính là bởi vì nguyền rủa trong thiên địa quá nặng, càng là cường giả, nguyền rủa chịu đến càng đáng sợ, bọn họ một mực ngủ say ở bên ngoài thì không sao cả, bất cứ ai dám thức dậy, đều sẽ chết thảm ngay tại chỗ, cho nên mới xuất hiện cục diện cao thủ Thánh Linh cảnh giết chết đại năng viễn cổ, thật ra thì cao thủ Thánh Linh cảnh căn bản không tính là gì, rất có thể sẽ bị một chiêu của đối phương là bị miểu sát, nhưng nếu như giết chết cao thủ Thánh Linh cảnh vậy bản thân đại năng viễn cổ kia cũng sẽ chết ngay tại chỗ, ngay cả phong ấn cũng không phong ấn được."
Đại trưởng lão mở miệng nói.
"Còn có loại chuyện này?"
Dương Phóng ngạc nhiên.
Khó trách bên ngoài vẫn luôn chưa từng nghe nói có vị đại năng viễn cổ nào dám nhảy ra ngoài.
Hóa ra là có một hạn chế như vậy!
Cũng khó trách phàm là có người quấy nhiễu đến bọn họ, bọn họ đều sẽ liều lĩnh đại khai sát giới.
Quấy nhiễu đến bọn họ chẳng khác nào giết bọn họ!
Không nổi lên sát cơ mới là lạ.
Nếu như có khả năng, bọn họ chỉ sợ sẽ làm cho toàn bộ mảng khối chôn cùng.
Mấy ngày sau.
Một đoàn người cuối cùng mới trở về Thần thôn.
Một đám người lưu thủ trong thôn tất cả đều mừng rỡ ra đón.
"Đại trưởng lão, các ngươi về rồi!"
"Tiêu huynh đệ, các ngươi hông có sao chứ!"
···
"Đại ca, thực sự là làm cho ta sợ muốn chết, thấy các ngươi bị bảo tháp hút đi, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại các ngươi!"
Tần Thiên Lý vỗ ngực, mở miệng nói lời sợ hãi.
Sau khi đám người Dương Phóng bị thu vào, mấy người bọn họ lang thang bên ngoài Vương thành một lúc lâu, cuối cùng vẫn là không có cán đảm tới gần, đành phải vội vàng chạy trốn trở về.
Nhưng không nghĩ tới thời gian trôi qua nhiều ngày như vậy, đám người Dương Phóng vậy mà tự mình chạy ra.
"Lần này cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa thì bị chôn vùi ở bên trong Tuần Thiên thành."
Vô Danh than nhẹ, nói: "May mắn mà có Tiêu huynh đệ, nếu không phải là hắn, sợ rằng chúng ta cũng không thể thoát khốn dễ dàng như vậy!"
Không cần biết là loại máu quỷ dị bên trong bảo tháp hay là quan tài màu máu bên trong bảo tháp, tất cả đều là bởi vì có Dương Phóng thì mới giải quyết được
Không có Dương Phóng, bọn họ quả thực không có khả năng chạy ra ngoài.
Sau đó, mọi người bắt đầu sắp xếp bữa ăn để chúc mừng sự trở về của Đại trưởng lão và những người khác.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Dương Phóng cũng không ở lại lâu, đầu tiên là chạy trở về phòng của mình.
Bàn tay hắn lật một cái, lấy Thần kính kia ra, không thể chờ đợi để rót tinh thần lực vào trong đó, tiến về Lam tinh xem một chút.
Dù sao hắn bị vây ở bên trong bảo tháp cũng không biết bị vây trong thời gian bao lâu.
Bản thể ở Lam tinh, luôn để trong lòng hắn cảm thấy lo lắng, sợ xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc thì Dương Phóng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Bản thể của hắn vẫn thành thành thật thật nằm ở trong tủ kính, hô hấp đều đặn, tim đập mạnh, trên người mặc quần áo chỉnh tề.
Sau khi hắn nhập vào thân thể của mình, lại cẩn thận cảm nhận một chút, sờ mó các bộ phận trên cơ thể, xác nhận không có vấn đề gì.
"Xem ra sau lần trước, Diệp Huyền không tiếp tục nghiên cứu ta nữa."
Dương Phóng tự nói.
Trong lòng hắn đột nhiên suy nghĩ.
Không biết có thể nghĩ biện pháp vận chuyển bản thể của chính mình đến thế giới bên kia hay không.
Nếu như vận chuyển bản thể của chính mình đến thế giới bên kia vậy sẽ có kết cục gì?
Đáng tiếc vết nứt hắn tạo ra trong mặt gương vẫn còn quá nhỏ, chỉ có thể cho phép một sợi tinh thần thông qua, có lẽ phải chờ bản thân hắn cường đại thêm một chút mới có thể chuyển bản thể vào trong thế giới bên kia.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận