Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 337: Đã điều tra lý lịch chưa?

Ngoại trừ trưởng lão Ngô Tam Giang là cường giả Siêu phẩm uy tín lâu năm ra, quản sự Tần Hải cũng là một tên cường giả Siêu phẩm.
Ngoài ra, những Cửu phẩm, Thập phẩm khác càng là số lượng đông đảo.
Đây là đặc sắc của Thần Vũ tông.
Vì mau chóng lập công để đạt được Thiên Tinh Ngọc tủy, gần như các cao thủ trong môn phái đều sẽ tranh giành nhau đi ra làm việc, cho nên phần lớn cao thủ bên trong Thần Vũ tông đều sẽ tập trung ở bên trong từng cái sản nghiệp.
Có thể ở lại trong tông môn hoặc là người không muốn rời đi hoặc chính là một số Siêu phẩm uy tín lâu năm, những người không quá coi trọng công lao kia.
Phàm là những người nào coi trọng công lao thì đều hận không thể cắm rễ ở bên trong một số sản nghiệp.
"Tiêu sư đệ, sống ở bến tàu chúng ta nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó, tóm lại, mỗi ngày tuần tra mặt sông là được rồi, phàm là những thương thuyền nhờ Thần Vũ tông chúng ta che chở thì chúng ta đều phải cam đoan sự an nguy của bọn họ, phải để cho bọn họ không phải chịu đến sư quấy rầy từ một số thủy phỉ hoặc là Tà Linh."
Hoàng Sinh cười nói.
"Được, đa tạ Hoàng sư huynh."
Dương Phóng chắp tay, thuận tay từ trong ngực lấy ra một phần bạc sớm đã gói kỹ, tổng cộng là 100 lượng đưa tới cho Hoàng Sinh, cười nói: "Lần đầu gặp mặt, một chút kính ý nho nhỏ, hy vọng Hoàng sư huynh không chê ít."
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Hoàng Sinh lộ ra vẻ khẽ giật mình, vội vàng từ chối, "Tất cả mọi người đều là đồng môn, ta sao có thể ..."
Sau khi từ chối liên tục, Hoàng Sinh xác định xung quanh không có người, vẫn là nhanh chóng nhét bạc vào trong ngực, trên mặt gạt ra nụ cười tươi, nói: "Tiểu sư đệ yên tâm, từ nay về sau, phàm là có bất kỳ chuyện gì không hiểu đều có thể tới tìm ngu huynh để hỏi, phàm là những gì ngu huynh biết đến thì chắc chắn không giấu giếm chút nào, đúng rồi, có một số việc ngươi phải chú ý một chút."
Hắn tiến tới gần, nhỏ giọng nói: "Ban đêm nếu như gặp phải một số chuyện kỳ lạ, không được đi ra ngoài xem xét, càng không được lớn tiếng ồn ào."
"Ừm?"
Dương Phóng lộ ra sắc mặt khác thường, nói: "Đây là vì sao?"
Trên mặt Hoàng Sinh lộ ra vẻ trầm ngâm, trong lòng suy nghĩ.
Một lát sau vẫn là quyết định nói ra.
"Nói thật cho ngươi biết đi, bến tàu chúng ta có rất nhiều người làm, chỉ dựa vào mỗi thế lực lớn mỗi tháng hiếu kính cung phụng cho chúng ta là rất khó nuôi sống chúng ta, cho nên, bến tàu chúng ta còn làm thêm một số công việc khác, trong đó có âm thầm bán Tiêu Dao tán."
"Tiêu Dao tán này là một loại thuốc bột thần kỳ có thể để cho người ta sống trong mơ mơ màng màng, hút vào trong mũi có thể để người ta lập tức rơi vào bên trong sự vui sướng đến khó mà miêu tả được."
"Có điều, Tiêu Dao tán này từ trước đến nay đều bị các thế lực lớn cấm, nếu như có người dám lấy ra bán thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch chung của các thế lực lớn, chúng ta chỉ dám lén lút bán ở bến tàu, tuyệt không dám mang ra ngoài."
"Cho nên Tiêu sư đệ vào buổi tối cần phải coi chừng, nếu như gặp phải đám đông người tụ tập thì không được lớn tiếng ồn ào, nếu không sẽ đắc tội Trần quản sự, sau này thế nhưng là ngươi phải chịu họa!"
Hắn xem ở trên con số 100 lượng bạc này mới có ý tốt nhắc nhở Dương Phóng.
Dù sao đây chính là mua bán bí mật.
Từng có một đệ tử trong môn phái lần đầu tiên đến bến tàu, kết quả ở ban đêm gặp phải sự việc Tiêu Dao tán, đệ tử kia cũng là đầu sắt, sau khi nhìn thấy sự việc này, lập tức đánh gục mọi người, cầm lấy Tiêu Dao tán tiến về chỗ của Ngô trưởng lão cáo trạng, cũng tuyên bố muốn cáo trạng vào tông môn.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Không đến ngày hôm sau, tên đệ tử kia đã hoàn toàn mất tích.
"Thì ra là thế, đa tạ Hoàng sư huynh!"
Dương Phóng ôm quyền một lần nữa.
"Dễ nói, đúng rồi, đã đến chỗ ở của ngươi!"
Hoàng Sinh mặt mỉm cười, dẫn Dương Phóng vào một sân nhỏ.
Hắn không có ở lâu thêm, chẳng mấy chốc đã rời khỏi nơi này.
. . .
Ban đêm.
Trong một căn phòng yên tĩnh.
Một người đàn ông trung niên cao chưa đầy mét sáu, trên người mặc áo lụa đang ngồi trên ghế, lặng lẽ nhấp một ngụm trà.
Trần quản sự ban ngày nhìn thấy thì bây giờ đang một mặt vẻ cung kính đứng ở một bên, kể về các sự kiện trong ngày hôm nay.
"Loại chuyện này sau này ngươi tới xử lý là được rồi, không cần phải đến báo cho ta biết, thời gian dài như vậy, ở bến tàu trên cơ bản cũng đều là người của chúng ta, cũng không cần lo lắng sẽ có người chọc ra."
Ngô trưởng lão người cao chưa đầy mét sáu, bình tĩnh nói.
"Vâng, trưởng lão."
Trần quản sự cung kính gật đầu, nói: "Còn có một chuyện, ngày hôm nay trong tông môn lại phái một vị đệ tử mới tới, chắc là vừa mới tiến vào Thập phẩm không lâu."
"Ồ? Lại có người mới tới?"
Ngô trưởng lão sắc mặt khẽ động, nói: "Đã điều tra lý lịch chưa?"
"Ta vừa mới điều tra."
Trần quản sự cung kính nói: "Người này ở vào vài ngày trước vừa mới bái nhập Thần Vũ tông, trước đó thì chỉ là một tên tán tu."
"Tán tu sao? Có thể lấy thân phận tán tu tu luyện tới Thập phẩm thì tư chất vẫn xem như là không tệ, tuổi tác bao nhiêu?"
Ngô trưởng lão hỏi.
"Trông bề ngoài thì có thể ở vào khoảng trên dưới ba mươi."
Trần quản sự trả lời.
"Ừm, cũng xem như là một tiểu thiên tài."
Ngô trưởng lão gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Vẫn quy củ cũ đi, nếu như hắn thức thời, sau này có chỗ tốt của hắn, nếu không thức thời vậy âm thầm xử lý hắn!"
"Vâng, trưởng lão."
Trần quản sự khom người nói.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận