Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1180 - Nguy rồi, nhanh, nhanh đi báo cáo Minh chủ!



Chương 1180 - Nguy rồi, nhanh, nhanh đi báo cáo Minh chủ!




Cộng thêm bốn phương tám hướng còn có sương mù hắc ám liên tục không ngừng lao vào trong người của hắn, hắn cũng không thể giữ được loại trạng thái chân thực này trong thời gian lâu dài.
Bằng không hắn vẫn là phải hóa thành Hắc Sắc Cự Ma, vẫn là sẽ bị tia chớp màu đỏ ngòm giết chết.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng phát ra từ trong miệng của hắn, vang vọng trong phạm vi hơn mười dặm.
Tất cả mọi người có thể nghe được vô cùng rõ ràng, lông tư dựng đứng lên, cảm thấy thật giống như có người đang khẽ than ở ngay trong đầu của bọn họ vậy.
"Cầu trường sinh, ước bất tử, nhưng ai biết, sinh tử nương tựa lẫn nhau, trong nháy mắt hoán đổi, là đạo? Là ma? Chẳng qua chỉ là một ý niệm!"
Dương Phóng tự nói với chính mình, âm thanh rõ ràng.
Thân thể của hắn một lần nữa từ trạng thái chân thực vừa rồi, bắt đầu chậm rãi biến thành trong suốt, biến mất từng chút một, biến mất không thấy gì nữa.
Những tia chớp màu đỏ ngòm từ trên cao giáng xuống đột nhiên dừng lại.
Những đám mây dày đặc màu máu dường như cũng đã mất mục tiêu và bắt đầu từ từ tản ra.
Toàn bộ thiên địa lại khôi phục như lúc ban đầu một lần nữa.
Khác biệt duy nhất chính là quán rượu vừa rồi đã hóa thành đất bằng, tràn ngập một cỗ dao động mang tính hủy diệt khó tả.
Tất cả mọi người choáng váng, đầu óc quay cuồng ong ong, thân thể lảo đảo ngã quỵ xuống đất.
Vừa rồi là cái gì vậy?
Là tiên?
Là thần?
"Là hắn, là hắn ... là Ma Vương sát nhân kia lại trở về ..."
Một lão giả nói với giọng điệu run rẩy, giọng nói thì thào.
Những đồng bạn khác xung quanh hắn cũng có khuôn mặt đầy sợ hãi hồn vía lên mây.
Chẳng lẽ ... là tiếng bàn tán của bọn họ đánh thức vong linh của người kia sao?
Để cho hắn trở về một lần nữa?
Không!
Không có khả năng!
Đây không phải vong linh, rõ ràng chính là người sống!
Người kia thế mà còn chưa chết?
"Tiền bối, ta đã biết tiền bối còn chưa chết!"
Vân Phi Dương vẻ mặt phấn chấn, mở miệng dốc sức hét lớn.
Một đám người trẻ tuổi bên cạnh, tất cả đều vô cùng rung động, không thể tưởng tượng nổi.
Mọi thứ vừa xảy ra đối với bọn họ mà nói giống như là đang nằm mơ vậy, có loại cảm giác không thật.
"Hắn chính là Lam trưởng lão hai năm về trước?"
"Thật đáng sợ, không phải nói rằng hắn đã hóa thành Cự ma mọc đầy lông rồi sao?"
"Không hổ là cường giả cái thế sức một mình san bằng mảng Khôn!"
···
Rất nhiều trẻ tuổi đang bàn tán xôn xao.
Tồi Tâm trảo - La Phong trước đó và một lão giả khác tên là Ngô Thành, sớm đã bị dọa đến mất hồn mất vía, sắc mặt trắng bệch, thân thể tê liệt trên mặt đất.
Đột nhiên, La Phong bắt đầu dùng hai tay sờ soạng thân thể cùng đầu, vội vàng sợ hãi mà hỏi: "Ngô huynh, ta còn sống không? Ta còn sống không?"
"Còn ... còn sống, chúng ta cũng còn sống ... hắn không giết chúng ta ... không giết chúng ta ..."
Lão giả vừa rồi sử dụng Đại Lực Kim Cương chưởng kia nói với giọng run rẩy.
"Không giết chúng ta?"
Lạc Phong lộ ra vẻ chua xót.
Có lẽ ở trong mắt đối phương, hai người chính mình chỉ là những con côn trùng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Tu vi chỉ là Thập phẩm, ở trong mắt nhân vật như vậy thì tính là cái gì?
Chỉ là loại tia chớp màu đỏ ngòm kia là có thể đánh chết bọn họ vô số lần.
"Nguy rồi, nhanh, nhanh đi báo cáo Minh chủ!"
Lạc Phong hoảng sợ mở miệng nói.
Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ lại tạo ra những cơn chấn động bên trong toàn bộ Thần Khư thế giới.
Hai năm trôi qua, gần như tất cả mọi người đều cho rằng đối phương đã chết rồi.
Nhưng bây giờ hắn lại có thể trở về một lần nữa!
Cái này đã định sẽ để cho cách cục của hai mảng khối lại được sửa lại lần nữa.
Hành động trong đoạn thời gian trước đó của Diệt Tà minh rất có thể sẽ làm cho đối phương tức giận!
Hai người lộn nhào, nhanh chóng bỏ chạy về phía nơi xa.
···
Khu vực quán rượu bị san bằng.
Thân thể của Dương Phóng lại biến trở về trạng thái hư ảo một lần nữa, nhíu chặt mày lại, giống như cảm ngộ những gì vừa xảy ra.
Ở bên cạnh hắn thì là Tần Thiên Lý một mặt mờ mịt.
"Đại ca ... ngươi ... ngươi vừa rồi đột nhiên từ ảo hóa thật rồi? Làm sao làm được?"
Hắn hỏi thật nhanh, thật khẩn trương.
Hắn đã có rất nhiều năm chưa trở về gia tộc của mình, rất muốn hóa thành thật thể để trở về xem một chút.
"Ta cũng chưa nghiên cứu ra hoàn toàn, chờ ta nghiên cứu ra hiểu rõ lại nói với ngươi đi."
Dương Phóng lắc đầu, nói: "Đi thôi, đi tới một nơi khác!"
Hắn quay người rời đi, tiếp tục lấy chuỗi nhân quả ra tìm kiếm tung tích đám người Diệp Huyền.
Tần Thiên Lý vội vàng nhanh chóng chạy theo sau.
···
Toàn bộ mảng Càn rung động.
Tin tức nơi này lập tức lấy một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng được mà lan truyền ra ngoài.
Một truyền mười, mười truyền trăm.
Chẳng mấy chốc đã truyền đến rất nhiều đại vực thông qua đủ loại con đường.
Sau khi biết được tin tức Dương Phóng còn sống, mọi thế lực đều thất kinh, rất nhiều cường giả Thánh Linh cảnh dựng tóc gáy lên.
Không có người nào hiểu rõ hơn cảnh tượng đáng sợ vào khoảng hai năm trước so với bọn họ!
Lam Vô Bạch lấy sức một mình càn quét hai mảng khối.
Những nơi đi qua, mọi trở ngại đều không chịu nổi một kích.
Cuối cùng càng là ở nơi tiếp giáp giữa hai mảng khối lớn hóa thành Cự Ma cái thế, giết sạch phần lớn cường giả tuyệt luân của hai mảng khối lớn, hắn không phải là đã bị sương mù hắc ám thôn phệ rồi sao?
Vậy mà lại trở về lần nữa?
Không thể nghi ngờ, tất cả mọi người đều phải biến sắc.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận