Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 151: Tạm thời còn chưa có nghĩ tới.

"Ngươi cũng đừng an ủi ta, ta biết tình huống của chính mình, đúng rồi, trong bao của ta còn có bạc, về sau khi ta chết đi, ngươi chôn ta, số bạc còn lại này đều cho ngươi, khụ khụ khụ ..."
Lưu trưởng lão lại ho khan kịch liệt một lần nữa.
Dương Phóng không còn gì để nói.
Lại nữa rồi, lại nữa rồi.
Hắn không nói thêm gì nữa, cắm đầu đẩy củi nấu nước.
"Dương Phóng!"
Đột nhiên, bên tai lại truyền tới một giọng nói khác.
Dương Phóng quay đầu nhìn lại, đôi lông mày lập tức nhăn.
Lưu Trang, Triệu Mãnh, Hồ Cán!
Hắn lập tức đứng dậy bước chân đi tới, vẻ mặt bình đạm, hỏi: "Thế nào?"
Sắc mặt ba người này cũng đã vàng như nghệ thối, đều là những kẻ thiếu dinh dưỡng trầm trọng, so với trước đó khả năng gầy đi hơn mười mấy cân.
"Ai, ta vừa mới kiểm kê qua, người của Lam tinh chúng ta hiện tại chỉ còn lại có 19 người thôi, những người còn lại tất cả đều không thấy đâu, cũng không biết là bọn họ đã chết hay là mất tích rồi nữa."
Lưu Trang sắc mặt phức tạp.
Ban đầu bọn họ đi theo đoàn người di chuyển thế nhưng là có gần bốn mươi người!
Kết quả trong vòng nửa tháng vừa qua đã chịu tổn thất nặng nề!
"Thật sự là quá bất hạnh."
Dương Phóng trả lời, "Vậy các ngươi tìm ta là có chuyện gì không?"
"Là như thế này, ngươi thật giống như có quan hệ rất tốt với lão giả kia phải không? Lão giả kia nếu như ta không có nhận nhầm, trước đó dường như là một vị trưởng lão cầm quyền bên trong Hắc Hổ bang, tên là Lưu Luyện đi."
Lưu Trang nhìn vào Lưu trưởng lão một lát rồi thấp giọng nói.
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, hỏi: "Ngươi có tính toán gì sao?"
"Lão giả kia chắc cũng sắp chết rồi, cái bọc mà hắn mang theo trên người kia bên trong chắc chắn có bạc, dọc đường ta quan sát hắn không chỉ một lần, không cần biết là có chuyện gì xảy ra, hắn đầu tiên đều giữ khư khư thật chặt cái bọc đó, Dương Phóng, chúng ta cũng sắp đến Bạch Lạc thành rồi, vẫn là câu nói trước đó, trong tay không có tiền thì chắc chắn không được rồi."
Lưu Trang tiếp tục nói, "Số bạc trên người Lưu trưởng lão chắc chắn sẽ không ít, nói không chừng sẽ có tới mấy trăm lượng, nếu như lấy được, đủ để cho 19 người chúng ta ăn ngon uống say."
Dương Phóng nở ra nụ cười lạnh nói, "Lưu trưởng lão có tu vi là Tứ phẩm, ta là Nhị phẩm, ngươi cảm thấy có khả năng không?"
Trong lòng hắn đã cực kỳ chán ghét ba người này.
"Ở dưới tình huống bình thường thì là không thể nào, nhưng là!"
Hai mắt Lưu Trang chớp động, tiếp tục nói nhỏ, "Hiện tại lão giả kia rõ ràng là không ổn, sức chiến đấu của hắn còn có thể phát huy được bao nhiêu? Huống hồ, ta còn chuẩn bị cái thứ này."
Hắn từ trong ngực lấy ra một bọc dược liệu nhỏ, cười nhẹ nói, "Ngươi đổ thứ này vào bên trong nước rồi cho lão giả kia uống, lão giả đó sẽ ra đi rất thanh thản, tới lúc đó chia tiền, cùng lắm thì ngươi được chia nhiều bạc hơn, thế nào?"
Hai người khác cũng dùng ánh mắt mong đợi mà nhìn về phía Dương Phóng.
Ánh mắt Dương Phóng lạnh lùng, lặng lùng nhìn vào ba người.
"Cút!"
Hắn phun ra một chữ, lập tức quay người rời đi.
"Ngươi!"
Ba người tái mặt tái mày.
"Họ Dương, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Triệu Mãnh vẻ mặt sợ hãi và tức giận, đột nhiên chỉ vào Dương Phóng và quát lớn, nói: "Nếu như hôm nay ngươi dám đi ra khỏi nơi này thì ta sẽ không để yên cho ngươi!"
"Ngu ngốc!"
Dương Phóng mắng một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Ba người lập tức tái mét mặt lại.
Má nó!
Tên khốn kiếp này thật khó chơi!
Trên đường đi chữa bệnh miễn phí cho người ta còn chưa tính.
Hiện tại có một cái cơ hội tốt như vậy để có thể xử lý Lưu trưởng lão thì hắn thế mà cũng từ bỏ.
"Theo như ta thấy thì cái tên Dương Phóng kia là muốn ăn một mình a!"
Hồ Cán nghiến răng nói, "Trong những ngày qua hắn ngày nào cũng dính vào bên người Lưu trưởng lão kia, chờ một khi Lưu trưởng lão không chịu nổi nữa, di sản Lưu trưởng lão để lại chắc chắn sẽ đưa cho hắn, má nó, cực kỳ âm hiểm!"
Hai người Lưu Trang, Triệu Mãnh cũng tức đến xanh mét cả mặt mày.
Nhưng bọn hắn cũng không dám động thủ với Dương Phóng.
Bởi vì Trình đội trưởng trước đó đã nhấn mạnh liên tục, không được tàn sát lẫn nhau, nếu như bị người Lam tinh khác nhìn thấy được, sau khi trở về tố cáo bọn họ, vậy bọn họ chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi.
"Sẽ có thời điểm hắn phải hối hận!"
Lưu trang hung hăng nghiến răng, nói: "Đi, trước tiên chúng ta nên đi liên hệ với những người khác, đến lúc đó đi nương nhờ vào Trần Thi Nghiên!"
Ba người lập tức rời khỏi nơi này.
. . .
Lưu trưởng lão, nước đã đun sôi rồi, ngươi mau uống một chút đi.
Dương Phóng đổ nước sôi trong nồi vào bên trong một cái bát sứt.
Lưu trưởng lão lại ho khan một tiếng, sau đó nhận lấy bát nước, dùng sức thổi thổi, uống một ngụm nước nóng, khí sắc rõ ràng là đã tốt lên rất nhiều, sau đó lại dựa vào gốc cây bên cạnh nghỉ ngơi.
"Dương Đạo, ngươi đã nghĩ sau khi tới Bạch Lạc thành thì chuẩn bị làm gì chưa? Muốn gia nhập một môn phái hay là tìm một y quán, gia nhập vào đó?"
"Tạm thời còn chưa có nghĩ tới."
Dương Phóng lắc đầu.
Trên người hắn có mấy ngàn lượng bạc, đủ để sống trong khoảng thời gian rất lâu.
Sau khi tiến vào thành, trước tiên tìm một nơi ở ẩn đã rồi tính sau.
"Khụ khụ, thật ra thì lấy y thuật của ngươi không cần biết gia nhập vào thế lực nào thì cũng đều có thể có miếng cơm ăn."
Lưu trưởng lão tiếp tục nói, "Tuy nhiên nếu như sau này ngươi muốn học võ, tốt nhất vẫn là nên tìm thế lực lớn mà gia nhập, theo như ta được biết, môn phái võ đạo bên trong Bạch Lạc thành có rất nhiều, bỏ ra một ít tiền thì vấn đề cũng không lớn lắm."
"Ừm, ta sẽ cân nhắc."
Dương Phóng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận