Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 351: Hoàng Sinh gặp ám sát

"Ừm? Ngươi cầm là Mật ngữ của thần linh?"
Lão giả kia nhíu mày lại, nói, "Làm sao? Ngươi cũng có nghiên cứu mật ngữ của thần linh sao?"
"Không có, ta chỉ là có chút hứng thú, muốn cầm về xem một chút."
"Ừm, ngươi muốn mượn thì tiền thế chấp là ba mươi lượng, trong khoảng thời gian mượn thì một ngày tính một lượng!"
Lão giả nói.
"Được!"
Dương Phóng gật đầu, lấy ra ba mươi lượng đưa cho lão giả.
Sau khi lão giả ghi danh xong, Dương Phóng lập tức rời khỏi nơi này.
Sau đó hắn cũng không chờ lâu, lấy bao từ nhà trọ ra rồi lập tức rời khỏi nơi này.
"Tiêu gia, ngài trở lại rồi, trên bến tàu lại có chuyện xảy ra."
Vương Thái vội vàng tiến lên nghênh đón, xách dược liệu giúp Dương Phóng, lại bị Dương Phóng từ chối.
"Lại có chuyện gì xảy ra?"
"Là bên Hoàng gia, hôm nay hắn vào thành, kết quả khi trở về gặp phải ám sát, người tuy rằng đã trốn về được đây nhưng lại bị đứt mất một tay, nghe nói còn bị nội thương."
Vương Thái nói nhỏ.
"Ừm?"
Hoàng Sinh bị thương rồi?
Dương Phóng nhíu mày.
"Được rồi, ta cũng đi qua xem xem!"
Sau đó hắn xách dược liệu vào trong phòng, cất kỹ cẩn thận, không bao lâu sau cầm theo bạc tiến đến bái phỏng Hoàng Sinh.
Ba!
Bên trong phòng truyền đến tiếng ném đồ vật.
Ngay sau đó một tiếng rống giận dữ vang lên: "Phế vật, đều là phế vật, cần các ngươi để làm gì!"
"Hoàng gia tha mạng. . ."
"Tha mạng a. . ."
Một tiếng kêu kinh hãi vang lên.
Phanh phanh phanh!
Liên tục mấy cỗ thân thể của thị nữ và người hầu bay ra từ trong căn phòng, hung hăng bay ra ngoài sân, bất động.
Sắc mặt Dương Phóng thay đổi, thân thể dừng lại.
Một lát sau.
Chỉ thấy Hoàng Sinh với vẻ mặt oán hận, cánh tay phải biến mất, đi ra từ trong phòng, nửa người trên cởi trần, tại chỗ cánh tay phải được quấn nhiều lớn vải băng.
"Là ngươi!"
Hoàng Sinh gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, không còn vẻ mặt ấm áp như trước đó, cắn răng nói: "Ngươi tới làm gì?"
"Hoàng sư huynh, ta nghe nói ngươi bị thương nên cố ý tới đây thăm ngươi một chút!"
Dương Phóng cúi đầu nói.
"Tới thăm ta sao? Ngươi xác định không phải là đến xem trò cười của ta chứ?"
Hoàng Sinh cười giận dữ.
"Không dám, ta mang theo hai trăm lượng bạc, hy vọng Hoàng sư huynh có thể sớm ngày khôi phục!"
Dương Phóng cầm bao trong tay đặt ở trên bàn đá bên cạnh, rồi chắp tay nói: "Tại hạ cáo từ!"
Hắn một bước cũng không ở lại lâu, quay người rời đi.
Con người Hoàng Sinh mặt ngoài có vẻ như dễ hòa đồng nhưng thực chất hắn là một người có tính cách cực đoan.
Đặc biệt là sau khi hắn bị mất một cánh tay.
Càng giống như là sói đói nổi điên, gặp người là cắn.
Nhưng nếu như vào thời khắc này mà Dương Phóng không đến thăm hắn, sau này cũng vẫn sẽ đắc tội hắn.
Hai mắt Hoàng Sinh trở nên âm trầm, chìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Phóng.
"Ăn một chưởng của ta!"
Sưu!
Hắn ba chân bốn cẳng, bước nhanh lao về phía Dương Phóng, toàn thân tràn đầy khí thế, cánh tay trái duy nhất còn lại đột nhiên vung lên trực tiếp một chưởng hung hăng vỗ về phía Dương Phóng.
Dương Phóng đột nhiên quay đầu lại, cũng không rút kiếm mà là một quyền đón lấy Hoàng Sinh.
Năm ngón tay nắm lên, một luồng năng lượng phát ra từ nắm tay và một cỗ khí thế cường đại tràn ngập ra.
Ầm!
Một tiếng vang trầm, gió mạnh gào thét, thổi bay cát đá trong sân, hai cơ thể lắc lư, cùng nhau rút lui lùi lại ra đằng sau.
"Hoàng sư huynh, đủ rồi!"
Dương Phóng sắc mặt u ám, mở miệng quát lớn.
Hoàng Sinh lui lại nơi xa, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Dương Phóng một lần nữa, bàn tay hơi tê dại, tại chỗ cánh tay phải bị đứt mất kia lại chảy máu xuống, thương thế nứt toác.
"Được, được lắm Tiêu sư đệ!"
Hắn nói với giọng điệu rét buốt, xoay người lại, lập tức đi vào gian phòng.
Ánh mắt Dương Phóng nheo lại, nhìn vào bóng lưng của đối phương một chút, quay người rời đi.
. . .
Vào buổi chiều.
Trần quản sự tới tìm Dương Phóng.
"Hai ngày sau có một chiếc thuyền chở hàng đi qua sông Đông Giang, ban đầu muốn để cho một mình ngươi dẫn đội, nhưng cân nhắc đến gần đây không được an toàn, cho nên để ngươi và những người khác cùng nhau hành động, Tiêu sư điệt, lần này ngươi cần phải biểu hiện cho tốt một chút."
Hắn đưa tay vỗ vào bả vai Dương Phóng.
Dương Phóng mặt không biểu tình, hỏi: "Có những người nào?"
"Lữ Hải, Lưu Chính hai người Thập phẩm, cùng với mấy tên Cửu phẩm khác!"
Trần quản sự nói xong, chắp hai tay sau lưng rời khỏi nơi này.
Dương Phóng trầm mặc không nói gì.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng ngồi xếp bằng trên giường, sau khi nuốt một gốc dược liệu loại tinh thần tiếp tục nhìn vào Lôi chung ở trong cơ thể, bắt đầu âm thầm phiên dịch.
. . .
Thời gian trôi qua.
Lại là đêm khuya.
Trên chiếc thuyền lớn vừa mua.
Dương Phóng mặc vào trên người trường bào màu đen, sau lưng đeo một thanh kiếm, tay cầm vò rượu, ánh mắt nhìn về phía xa xa, gió sông thổi tới, quần áo trên người bay phần phật.
Vầng trăng sáng phía xa nhấp nhô trên sông, lấp lánh sáng.
Phong cảnh thật độc đáo!
"Lần này hành động phần lớn phải dựa vào Tiêu sư đệ, Ngô trưởng lão đã nói, có kịch độc của Tiêu sư đệ hỗ trợ, chuyến đi này nhất định sẽ rất thuận lợi, ha ha ha ..."
Lữ Hải là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi với đôi mắt dài và hẹp, trên người mặc áo bào màu xanh, nở nụ cười nhìn chăm chú lên Dương Phóng.
"Đúng vậy a, ta đoán Tiêu sư đệ tạm thời sẽ không để ý đi?"
Lưu Chính bên cạnh cũng khẽ cười nói.
Trước khi tới đây, bọn họ đã nhận được gợi ý từ Trần quản sự, tiếp tục dẫn dụ Dương Phóng động thủ, khiến hắn hoàn toàn không cách nào tự thoát khỏi.
Cho nên lần này!
Mặt ngoài bọn họ là mang theo Dương Phóng hành động nhưng kỳ thực ra là đi theo xem Dương Phóng giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận