Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 831 - Ngọc Yên!



Chương 831 - Ngọc Yên!




"Ngươi!"
Sắc mặt Thạch lão dao động, cắn răng nói: "Ngươi cũng thả ít sao? Vừa tới ngươi đã liên tục phóng Diêm Vương túy liên tục về phía bên ta, ít nhất phóng gấp mấy chục lần!"
Nếu không phải trên người hắn có Tị Độc châu, giờ phút này chắc chắn sớm đã trúng độc rồi!
Hắn còn chưa bao giờ gặp phải loại phương pháp hạ độc này!
Diêm Vương túy thế mà từ đầu đến cuối liên tục lượn lờ bên cạnh mình, không cần biết hắn sử dụng ám kình như thế nào, thế mà đều không thể đánh tan được những Diêm Vương túy này.
Dương Phóng mỉm cười.
Trình độ độc thuật của lão giả này quả nhiên cao.
Hơn bốn mươi loại kịch độc trộn lẫn vào nhau, thế mà cũng có thể ảnh hưởng đến Thánh Linh.
Điều này có vẻ khó tin.
Điều này tối thiểu hắn là làm chưa được.
Tất cả những kịch độc mà hắn nắm giữ bây giờ, chỉ còn lại có Diêu Vương túy này là có thể ảnh hưởng đến Thánh Linh, những thứ khác tất cả đều không dùng được, cho dù là Thiên Trọng tỏa cũng tuyệt đối không được.
Nhưng lão giả kia lại làm được dễ dàng.
"Trong tay ngươi cầm cái gì?"
Dương Phóng tò mò hỏi thăm, cũng không có vội vàng động thủ.
"Công tử đi mau, ngươi còn đang thất thần ở đó làm gì? Đi!"
Nữ tử váy đen đột nhiên quát chói tai, cũng nhìn về phía hai vị trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đang chữa thương quát: "Phong trưởng lão, Lưu trưởng lão còn chưa động thủ sao!"
Hai vị trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê sắc mặt ửng hồng, vẫn là nhanh chóng đứng dậy từ dưới đất, gào thét một tiếng, chân khí cuộn trào mãnh liệt quanh người, nhanh chóng lao về phía Dương Phóng.
Dù là kịch độc còn chưa loại bỏ hoàn toàn, bọn họ cũng hoàn toàn không để ý tới.
Trước tiên chỉ muốn ngăn cản lại Dương Phóng rồi lại tính.
"Ồn ào."
Dương Phóng nhìn thoáng qua nữ tử váy đen, thân thể đột nhiên lóe lên lập tức biến mất.
Gần như ở vào lúc hai tên trưởng lão vừa xông tới đã lập tức xuất hiện ở bên cạnh nữ tử váy đen, một bàn tay hung hăng tát về phía thân thể nữ tử váy đen.
Thần sắc nữ tử váy đen lập tức thay đổi, lộ ra vẻ kinh hoàng, vội vàng dốc sức tiến hành ngăn cản.
Người đàn ông ba mắt cũng nhanh chóng xuất thủ, tung ra một chưởng vỗ về phía thân thể của Dương Phóng, đồng thời con mắt thứ ba ở mi tâm hắn lập tức bắn ra một luồng sáng quỷ dị phóng về phía Dương Phóng.
Dương Phóng nhướng mày, biết sự lợi hại của con mắt thứ ba của người đàn ông ba mắt này, lập tức tránh đi, xuất hiện ở một phương hướng khác.
Ba!
Một tiếng vang trầm vang lên, nữ tử váy đen lập tức bay tứ tung ra ngoài, toàn bộ khuôn mặt bị Dương Phóng tát cho vặn vẹo, nổ tung, máu tươi bắn tung tóe, vô cùng thê thảm.
Nữ tử váy đen mới chỉ có tu vi Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê đỉnh phong mà thôi.
Đối mặt với Dương Phóng thực lực đệ nhị thiên thê căn bản không ngăn cản nổi.
Một chiêu đã bịt tát gần như bỏ mình.
"Ngọc Yên!"
Người đàn ông ba mắt kinh hãi hét lên, vừa vội vàng lao về phía thân thể của nữ tử váy đen, vừa tức giận nhìn về phía Dương Phóng.
Cùng lúc đó, Phong trưởng lão và Lưu trưởng lão trên người trúng kịch độc cũng nhanh chóng lao tới, phát ra tiếng quát, cùng nhau đánh về phía thân thể Dương Phóng.
Nhưng Dương Phóng căn bản không có bất kỳ ý định va chạm nào với bọn họ mà thi triển thân pháp giống như dịch chuyển, lần nữa thoát khỏi hai người bọn họ và xuất hiện ở một phương hướng khác.
Hắn mỉm cười, hai tay ôm lấy nhìn về phía người đàn ông ba mắt: "Ta thấy ngươi không chỉ một lần bị nữ tử váy đen này kinh thường, cho nên ta giúp ngươi một chút, giải quyết nàng ta, huynh đệ, ngươi chắc là sẽ phải cảm kích ta mới đúng."
Không cần biết là ở tổng bộ Lục Phiến môn hay là ở Hắc Mặc thành.
Đối thoại giữa nữ tử váy đen và người đàn ông ba mắt, hắn đều nghe rõ ràng tất cả.
Đến mức Dương Phóng cảm thấy vô cùng nghi ngờ đối với địa vị của hai người.
Chẳng lẽ nữ tử váy đen mới là chủ, người đàn ông ba mắt mới là nô bộc?
"Khụ khụ, công ... công tử ..."
Nữ tử váy đen nằm ở trong ngực người đàn ông ba mắt, miệng đầy máu tươi, ánh mắt kinh hãi, bàn tay nắm chặt lấy áo của người đàn ông ba mắt, giống như còn muốn nói thêm lời nào đó nữa.
Nhưng một chưởng mới vừa rồi của Dương Phóng, sớm đã chấn động bộ não của nàng tới nát nhừ.
Đến mức nữ tử váy đen ngay cả một câu cũng không nói hết được, trong mồm liên tục ộc máu, chẳng mấy chốc tê liệt, bỏ mạng mà chết thảm.
Sắc mặt người đàn ông ba mắt lập tức trở nên cực kỳ âm trầm, trầm giọng nói: "Ngươi không nên giết nàng!"
"Ta giết nàng là vì ngươi, ngươi cả ngày đều bị nàng khinh thường, ngay cả quyền tự do cơ bản cũng không có, đây là cuộc sống mà ngươi muốn sao? Thật ra thì lấy thực lực của ngươi, cần gì phải bị nàng ta coi thường, thiên hạ rộng lớn, ngươi đi đâu mà không được? Cần gì phải sống cuộc sống mà mình không muốn!"
Dương Phóng mỉm cười nói.
Người đàn ông ba mắt trầm mặc xuống, không nói một lời.
Hai vị trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê ở một bên vừa mới lao tới, vẻ mặt ửng hồng, khí tức hỗn loạn, kịch độc vừa mới áp chế xuống lại cuộn trào lên trong cơ thể của bọn họ.
Hai người lại vội vàng xếp bằng ngồi xuống đất, bắt đầu tiếp tục áp chế.
Thạch lão nhân vội vàng chạy tới, điều khiển viên châu màu xanh quỷ dị trong tay muốn hóa giải kịch độc cho hai người.
Nhưng ánh mắt Dương Phóng lóe lên, thân thể lập tức xông tới, lập tức vỗ ra một chưởng.
Sắc mặt Thạch lão thay đổi, nhanh chóng trở tay chống lại.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận