Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 319: Điều đi nơi nào? Vì sao chúng ta không nhận được thông báo gì cả?

"Nghiêm trọng như vậy sao?"
Dương phóng giật mình.
Lực lượng độc chiếm!
Chuyện này thế mà còn nghiêm trọng hơn so với ở Bạch Lạc thành!
Tâm pháp Linh cấp ở Bạch Lạc thành là vô cùng khó cầu.
Mà tâm pháp Linh cấp ở Bạch Trạch vực thì cũng không khó.
Cái khó là Thiên Tinh Ngọc tủy.
Những thế lực lớn kia cao cao tại thượng, không cho phép có bất kỳ xuất hiện bất kỳ người ngoài nào có thể uy hiếp được bọn họ, cho nên mới một mực khống chế Thiên Tinh Ngọc tủy, cứ như vậy, muốn đột phá thì chỉ có thể gia nhập vào bọn họ.
"Vậy phải gia nhập vào thế lực nào mới dễ dàng có được thứ gọi là Thiên Tinh Ngọc tủy này?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Đều không dễ dàng."
Chân Bản tăng nhân khẽ lắc đầu, trầm ngâm nói: "Nhưng cũng không phải tuyệt đối, dường như Thần Vũ tông và Diệt Tà minh chắc là hơi tốt một chút, Thần Vũ tông có truyền thừa hơn tám trăm năm, cao thủ nhiều như mây, trong đó số lượng Thiên Tinh Ngọc tủy nắm giữ được chắc chắn cũng nhiều hơn, cho nên tỷ lệ đạt được sẽ càng lớn hơn, mà Diệt Tà minh thế lớn rễ sâu, thế lực bao quát mấy cái vực lớn, trong đó chắc hẳn sẽ tồn tại không ít Thiên Tinh Ngọc tủy."
"Thần Vũ tông. . ."
Dương Phóng lẩm bẩm một mình, tự động loại bỏ Diệt Tà minh.
Hiện tại xem ra, trước tiên hắn chỉ có thể từ bên Thần Vũ tông xem một chút.
"Đúng rồi, vì sao Thiên Tinh Ngọc tủy lại hiếm có như vậy? Chẳng lẽ không cách nào đạt được từ nơi khác sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Vật do trời sinh ra, đất nuôi dưỡng, làm sao có thể đạt được dễ dàng như vậy?"
Chân Bản tăng nhân cười khổ nói, "Mà ngay cả nơi nào có nhiều thứ này, bần tăng cũng không được rõ ràng."
Cũng phải.
Dương Phóng hiểu được.
Nếu biết dễ dàng như vậy thì tại sao loại mặt hàng này lại khan hiếm đến vậy.
Sau đó, hai người tiếp tục nói tới những chuyện khác.
Thẳng tới bóng đêm dần dần sâu, hai người mới riêng phần mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sương trắng cuộn trào.
Một lối đi màu trắng hẹp đến mức chỉ một người có thể đi qua xuất hiện trong màn sương trắng mênh mông, vô cùng dễ thấy dưới ánh nắng mặt trời.
Dương Phóng trên lưng cõng theo bốn cái bao lớn nhìn về phía thông đạo.
Tăng nhân áo trắng cũng nhẹ nhàng đáp xuống ở một bên.
"Thí chủ, mời!"
"Đại sư khách khí, xin mời đại sư đi trước!"
Dương Phóng nói.
Hai người một trước một sau đi về phía thông đạo.
Sương trắng phun trào.
Thông đạo kéo dài.
Hai bên liên tục truyền đến từng đợt khí tức hơi lạnh.
Đi được khoảng gần bốn năm dặm đường, hai người Dương Phóng cuối cùng cũng bước ra khỏi khu vực sương trắng này.
Một luồng không khí trong lành từ bên ngoài phả vào mặt.
Dương Phóng quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm run.
May mắn tối hôm qua không có nhân lúc ban đêm rời đi.
Bằng không hơi không cẩn thận là sẽ thực sự bị lạc ở trong đó.
Vậy mà sâu tới khoảng bốn năm dặm ...
"Thí chủ, kế tiếp bần tăng còn có việc quan trọng phải làm nên không đi cùng thí chủ được nữa, nếu như ngươi muốn nghỉ ngơi thì đi về phía trước không xa là có một cái thôn xóm bỏ hoang, có thể tạm thời đặt chân!"
Chân Bản tăng nhân đi về phía trước, chắp tay trước ngực.
"Đại sư mời!"
Dương Phóng chắp tay.
Chân Bản tăng nhân khẽ vuốt cằm, rời khỏi nơi này.
Sau đó, Dương Phóng cũng không chờ lâu nữa, một đường tiến về phía phương hướng mà Chân Bản tăng nhân chỉ dẫn cho.
Không bao lâu.
Một cái thôn nhỏ đổ nát xuất hiện trước mặt Dương Phóng.
Thôn nhỏ này chỉ có mấy chục ngôi nhà, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tất cả đều là tường đất được dùng tổ hợp đất và cỏ khô mà xây thành.
Có thể thấy rằng đã không có ai sống trong cái thôn này trong một thời gian dài.
Có mạng nhện lá khô và tro bụi ở khắp mọi nơi.
Dương Phóng đi ở chỗ này với những cái bao được cõng trên lưng, tìm một ngôi nhà lớn nhất tiến vào ở tạm.
Sau đó, hắn không có ý định tiếp tục đi đường nữa.
Ở chỗ này tu luyện trước một đoạn thời gian rồi lại nói.
Sử dụng hết toàn bộ dược liệu tắm thuốc thì lại chạy tới thành trì gần đó.
Hắn tìm được một cái vạc lớn từ trong sân, đẩy vào trong phòng, sau đó bắt đầu nấu nước.
...
Bốn ngày sau.
Bên trong nơi định cư Thất Huyền tụ.
Ầm!
Âm thanh tách trà bị đập mạnh truyền ra từ trong một gian phòng.
"Điên rồi, bọn họ thật là điên rồi, dám thật sự gia nhập Diệt Tà minh, thậm chí còn theo Diệt Tà minh cùng nhau hành động, quả thực vô tổ chức vô kỷ luật!"
Nhậm Quân tức đến hai mắt đỏ lên, mở miệng quát lớn.
Ngay mới vừa rồi, Trần Thi Nghiên tới đây nói cho bọn họ biết tình huống.
Ban đầu có hơn ba mươi người Long quốc là cùng một chỗ với bọn họ bị truyền tống tới đây, thế mà không ít người ở vài ngày trước giấu giếm bọn họ, lặng lẽ gia nhập vào Diệt Tà minh của Lý Lãng, cũng phóng hỏa một thanh lâu ở bên trong Hắc Mặc thành, đã tạo ra sóng to gió lớn.
Không chỉ như vậy, những người Long quốc kia ở trong lần hành động này vậy mà chết mất tới hai người.
Điều này làm cho Nhậm Quân, Trình Thiên Dã tất cả đều trở nên nổi giận không kiềm chế được.
"Thi Nghiên, đi, đi gọi tất cả những người còn lại kia đến đây!"
Nhậm Quân tức giận nói.
"Chờ một chút, ta đi cùng với ngươi đi!"
Trình Thiên Dã vội vàng mở miệng.
Bọn họ đã nhiều lần cảnh cáo những người đó trước đây, đừng để bị lừa dối mê hoặc, giữ vững nội tâm, thật không nghĩ tới vẫn là có người bị dụ dỗ, còn âm thầm gia nhập vào Diệt Tà minh.
"Nhậm đội, Trình đội, vô dụng thôi, phần lớn người đã ... đã được cảnh sát Lý điều động đi rồi."
Trần Thi Nghiên cười khổ nói.
"Điều đi rồi?"
"Điều đi nơi nào? Vì sao chúng ta không nhận được thông báo gì cả?"
Nhậm Quân, Trình Thiên Dã giật mình trong lòng, không dám tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận