Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1081 - Địa Phủ muốn giết Quách Vinh?



Chương 1081 - Địa Phủ muốn giết Quách Vinh?




Còn nữa!
Lĩnh vực của hắn lại quỷ dị đến mức ngay cả mặt trăng bạc trên đầu cũng có thể bị ảnh hưởng.
Không đúng, chính xác mà nói, ánh trăng mà chỉ có Dương Phóng nhìn thấy là màu máu, những người khác nhìn thấy thì vẫn có màu trắng bạc.
Loại lĩnh vực này chỉ nhằm vào chính hắn.
Hơn nữa ở dưới lĩnh vực của đối phương, hắn rõ ràng có loại cảm giác thực lực bị áp chế.
Quan sát thật kỹ, từng chùm tóc đen tung bay và máu thịt màu đỏ xuất hiện trực tiếp trong thế giới màu máu ở mọi hướng, giống như một đám sương mù hắc ám.
Hắn có thể đưa sương mù hắc ám vào bên trong lĩnh vực của bản thân.
Khó trách Bạch Băng nói Tống Diêm Quân đã có đặc thù gần với Bất Diệt, lĩnh vực tiến một bước tiến hóa, diễn hóa thành dị tượng.
"Diêm Quân!"
Dương Phóng trung thực hành lễ, sắc mặt không thay đổi.
Khuôn mặt già nua của Tống Diêm Quân, không động đậy, trong bóng tối nồng đậm sau lưng thì chậm rãi hiển hiện bóng dáng của Bạch Băng, một bộ quần áo màu trắng, hai tay mảnh khảnh lặng lẽ bưng một cái khay màu đen.
"Bạch Vô Thường, trong khoảng thời gian vừa qua ngươi phụng mệnh làm nội ứng ở Huyễn Thiên minh, đến nay ngươi cảm thấy như thế nào?"
Giọng nói già nua của Tống Diêm Quân vang lên.
"Thưa Diêm Quân, mọi chuyện đều đã tiến vào quỹ đạo, thuộc hạ đã âm thầm góp nhặt mọi tin tức về đông đảo các trưởng lão của Huyễn Thiên minh, hơn nữa rất được Minh chủ Huyễn Thiên minh tin tưởng."
Dương Phóng mở miệng nói.
Hắn bây giờ vẫn còn chưa thể trở mặt ngay với Tống Diêm Quân.
Mà là đang chuẩn bị tiếp tục kèo dài.
Dù sao chỉ cần Tống Diêm Quân không động thủ, hắn có thể một mực phát triển, phát triển thêm một ngày thì thực lực có thể tiến bộ thêm một ngày!
Còn có một điểm nữa chính là.
Trước đó hắn sớm đã biết được từ chỗ của Bạch Băng, nội ứng của Địa Phủ cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Bên phía Tần Diêm Quân cũng đã phái ra cao thủ tiến vào Huyễn Thiên minh.
Cho nên, ở dưới tình huống không biết rõ ràng vị nội ứng kia là ai, trở mặt tùy tiện với Tống Diêm Quân, cho dù có giết chết được Tống Diêm Quân thì chắc chắn cũng sẽ gặp phải sự trả thù tới từ những Diêm Quân khác.
"Rất được Minh chủ tin tưởng, hắc hắc, người Minh chủ này là người của Quách gia phải không?"
Tống Diêm Quân tràn đầy nụ cười mỉm.
"Đúng vậy, Quách gia hiện tại chỉ còn lại có một mình Quách Vinh."
Dương Phóng trả lời.
"Quách Vinh, năm đó người này đột nhiên biến mất, Địa Phủ tìm thật lâu cũng không thể tìm được, đã nhiều năm như vậy rồi thế nhưng là lãng phí không ít thời gian của chúng ta."
Tống Diêm Quân nói với giọng nói già nua.
Trong lòng Dương Phóng trở nên ngưng trọng, nói: "Chẳng lẽ năm đó diệt Quách gia lại là do Địa Phủ chúng ta làm?"
"Chỉ dựa vào Địa Phủ là không đối phó được Quách gia."
Tống Diêm Quân trả lời với giọng già nua, "Bạch Vô Thường, bây giờ ta có nhiệm vụ mới cho ngươi, ngươi đeo thứ này lên người, cố ý đến gần Quách Vinh."
Hắn cong ngón búng ra, một luồng sáng màu đen lập tức bay ra, trực tiếp bắn thẳng về phía Dương Phóng.
Dương Phóng một phát bắt được, trong nháy mắt cảm nhận được khí tức của sự oán giận và lạnh như băng truyền đến từ tay của hắn, ánh mắt liếc nhìn, lập tức lộ ra vẻ kinh nghi.
Chỉ thấy bên trong luồng sáng này, rõ ràng là một ngón tay quỷ dị.
Ngón tay này dài ước chừng mười mấy centimet, một mảnh đen nhánh, móng tay sắc bén, ở trên lít nha lít nhít dày đặc vảy mịn, nơi đứt gãy có kinh mạch màu tím uốn lượn qua lại giống như giòi bọ kỳ dị.
"Diêm Quân, đây là ..."
Dương Phóng hỏi.
"Không cần biết, ngươi chỉ cần mang theo thứ này trên người, Quách Vinh sẽ dần dần suy yếu, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ xuất thủ, triệt để diệt trừ Quách Vinh."
Tống Diêm Quân nhàn nhạt nói.
Dương Phóng thầm run lên.
Địa Phủ muốn giết Quách Vinh?
Đây chính là mục đích thực sự mà Địa Phủ phái chính mình tới làm nội ứng?
"Vâng, Diêm Quân!"
Dương Phóng trả lời.
"Ừm, nơi này còn có ba bình Hắc Ám Thần dịch, ngươi cũng ăn vào luôn đi."
Tống Diêm Quân tiếp tục mở miệng.
Bạch Băng sau lưng hắn, chân dài nhẹ bước, lập tức chậm rãi đi tới.
Chỉ thấy bên trong khay màu đen đặt chính là ba bình ngọc màu đen quỷ dị.
"Đa tạ Diêm Quân!"
Dương Phóng cảm ơn.
Ở dưới cái nhìn chằm chằm của Tống Diêm Quân, hắn lập tức cầm cái bình lên, nhẹ nhàng mở cái nắp ra, lập tức rót vào trong mồm của mình.
Uống xong ba bình liên tục, hắn trả bình ngọc trở về chỗ cũ lần nữa.
Tống Diêm Quân vẻ mặt bất động, khí tức thâm thúy, chậm chạo mở miệng nói: "Bạch Vô Thường, tiếp theo phải xem ngươi biểu hiện, chuyện tiếp cận Quách Vinh, nhất định phải nhanh chóng hoàn thành, tuyệt không thể kéo dài."
"Thuộc hạ hiểu!"
Dương Phóng chắp tay.
"Ừm, ngươi tốt nhất tự lo cho bản thân."
Tống Diêm Quân chậm chạp trả lời.
Xe lăn màu đen chậm rãi quay người, dần dần đi vào trong vũng máu dày đặc phía sau.
Bạch Băng vẻ mặt bất động, lặng lẽ đi theo đằng sau lưng Tống Diêm Quân.
Xoát!
Xung quanh sương mù máu lập tức bắt đầu chậm rãi rút đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thậm chí mặt trăng máu trên đầu cũng bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Ánh trăng bạc lại hiển hiện lần nữa.
Mọi thứ dường như đang trở lại bình thường theo mọi hướng.
Chỉ có điều!
Khi tất cả ánh sáng máu biến mất, ánh mắt Dương Phóng vẫn không thể không run lên, ánh mắt nhìn về phía bốn phương tám hướng.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng, cây cối mọc thành bụi, đá lởm chởm, cỏ dại mọc um tùm.
Nơi này sớm đã không còn là gian phòng của hắn nữa.
Hắn đã được Tống Diêm Quân rời ra khỏi phòng mà không hề hay biết.
"Đây chính là dị tượng ... dị tượng ..."
Dương Phóng suy tư.
Dính đến lực lượng không gian?
Có chút giống với sương mù hắc ám.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận