Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 449: Ngươi là ai? Vì sao tập kích ta?

Trong quán rượu.
Lưu Huyền Cảm sắc mặt lạnh lùng, lắng nghe một tên Thần Ảnh vệ đang báo cáo trước mặt.
Làm con trai của Viện chủ Thanh Thành viện, lại đột phá tới Siêu phẩm vào mấy năm về trước, thủ hạ của hắn tự nhiên cũng sẽ chấp chưởng một đội Thần Ảnh vệ, thậm chí số lượng càng nhiều hơn.
"Tiêu Phóng?"
Lưu Huyền Cảm hỏi.
"Đúng vậy, mấy ngày trước đúng là hắn dẫn người qua lại gần Tam Tuyền trấn, thứ trong tay của hai tăng nhân Đại Minh tự kia chắc là đã bị hắn đạt được!"
Trước mặt một tên Thần Ảnh vệ hồi báo cho Lưu Huyền Cảm nhưng tin tức mà hắn nghe được, nói: "Hơn nữa ở vào hai ngày trước, Tống Kim Luân sư tôn của hắn động thủ với Viện chủ Phá Quân viện ở bên trong Kim điện, cường thế đánh bại Viện chủ Phá Quân viện, đoạt được một phần Thiên Tinh Ngọc tủy cho hắn, nếu như không có ngoại lệ, hai ngày này hắn hiện đang luyện hóa Thiên Tinh Ngọc tủy!"
"Luyện hóa Thiên Tinh Ngọc tủy, nghĩ hay thật!"
Lưu Huyền Cảm hừ lạnh.
Tuy nhiên!
Một cái cơ hội như thế.
Lưu Huyền Cảm ánh mắt chớp động, ngón tay gõ vào trên bàn, vang lên tiếng cộc cộc ...
. . .
Bóng đêm đen nhánh.
Bên trong gian phòng.
Đèn đuốc chập chờn.
Dương Phóng vừa mới ăn vào một gốc dược liệu bồi bổ tinh thần, ngồi xếp bằng trên giường, đang hít vào thở ra, dựa theo phương thức đặc biệt Cảm Ứng quyết tiến hành minh tưởng.
Đã muốn sử dụng Huyền âm Long trảo kia, phương diện tinh thần nhất định phải cam đoan đủ cường đại mới được.
Hiện tại tất cả công pháp của hắn, duy chỉ có Cảm Ứng quyết là chuyên tu tinh thần.
Theo hắn hít vào thở ra, sương trắng cuộn trào trong đầu, thần bí mà khó lường.
Chỉ cảm thấy giác quan của bản thân giống như đang phóng đại vô hạn.
Ngay sau đó linh hồn cũng có loại cảm giác tạm thời ly thể (rời khỏi thân thể).
Vào lúc này, thậm chí không cần đi nhìn bằng mắt thường, Dương Phóng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng mọi thứ xung quanh mình.
Thật giống như linh hồn đang ở trên đỉnh đầu của mình vậy, đang nhìn xuống nhục thân của mình cùng với mọi thứ xung quanh.
Huyền diệu mà cao thâm.
Tạp sát!
Đột nhiên, nóc nhà lập tức vỡ vụn mà không có dấu hiệu báo trước nào.
Một bóng người màu đen nhanh như thiểm điện buông xuống, ánh mắt lạnh lùng, không nói một lời, năm ngón tay như là long trảo vậy uy mãnh mà bá đạo, lập tức hung hăng chộp về phía đỉnh đầu của Dương Phóng.
Xuất thủ hung tàn!
Muốn một kích trí mạng!
Xoát!
Hai mắt Dương Phóng lập tức mở ra, lộ ra vẻ lạnh lùng, trường kiếm bên người nhanh như chớp rời vỏ, phát ra âm thanh chói tai, giống như tia chớp màu đen, đột nhiên rung động, lấy góc độ không thể tưởng tượng nổichọc về phía người đang lao tới.
Kiếm quang vô ảnh, lại vô cùng sắc bén, giống như thiểm điện đâm về phía cái cằm của đối phương.
Người tới trong lòng giật mình, vốn năm ngón tay đang vồ xuống, đột nhiên cấp tốc biến chiêu, nhanh chóng vỗ tay liên tục, dựa vào lực lượng bộc phát ra từng mảnh uy áp đáng sợ, trùng trùng điệp điệp nhấn chìm về phía thân thể Dương Phóng mà đi.
Nhưng trường kiếm Dương Phóng rung động, tự động đẩy ra mọi chưởng lực, trường kiếm lóe lên, như là rắn độc, phát ra tiếng kiếm minh chói tai, đột nhiên gia tốc, tiếp tục đâm về phía mặt của đối phương.
Bóng đen liên tục lộn nhào trong không trung, nhanh chóng vỗ tay, vù vù rung động, cuối cùng thoát khỏi trường kiếm, trực tiếp đáp xuống trong phòng.
"Ngươi đột phá?"
Bóng đen rất ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
"Ngươi là ai? Vì sao tập kích ta?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, nhìn về phía đối phương.
"Là ta, Lưu Huyền Cảm!"
Người áo đen lập tức tháo miếng vải đen trên mặt xuống, nhìn về phía Dương Phóng, "Viện chủ Thanh Thành viện là phụ thân của ta!"
. . .
Người áo đen lập tức để lộ thân phân, là một nam thanh niên với khuôn mặt rất bình tĩnh, khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặt mày như kiếm, khí chất vô song, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Dương Phóng trước mắt.
Dương Phóng thu hồi trường kiếm, mặt không biểu tình.
"Sư huynh Thanh Thành viện, đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại chạy tới tập kích ta sao? Ngươi có biết ta đang bế quan thời khắc mấu chốt hay không?"
"Thật có lỗi, ta chỉ là đến thăm dò một chút mà thôi, nghe nói Tiêu sư đệ của Hải Sa viện có thực lực phi phàm, lập công lớn nhiều lần, ta nhất thời vui mừng, cho nên đến đây, hy vọng tiêu sư đệ bỏ quá cho."
Lưu Huyền Cảm nói với vẻ mặt đầy xin lỗi.
"Bỏ quá cho? Ngươi có biết loại hành vi như ngươi thiếu chút nữa khiến cho ta phải tẩu hỏa nhập ma rồi hay không?"
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Huyền Cảm.
Người này đột kích trong đêm khuya, chắc chắn không có ý tốt.
Hơn nữa hắn căn bản không biết người này.
Người này chắc là phải biết hắn đang luyện hóa Thiên Tinh Ngọc tủy, nên đặc biệt chọn tới vào thời gian này.
Tâm tư vô cùng độc ác!
Tuy nhiên!
Dương Phóng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, vẫn là không động thủ.
Thứ nhất thân phận đối phương bất phàm, thứ hai đã dám tập kích mình vào ban đêm thì người bên cạnh hắn chắc chắn đã biết.
Mà chết ở chỗ ở của mình thì khó tránh khỏi sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.
"Ngươi đi đi."
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng.
"Tiêu sư đệ, xem ra ngươi thực sự đã độ phá rồi? Chỉ dùng hai ngày đã đột phá đến Siêu phẩm, tư chất rất cao làm cho người sợ hãi thán phục, khó trách có thể được Tống viện chủ ban cho Thiên Tinh Ngọc tủy!"
Lưu Huyền Cảm tiếp tục nói.
"Trùng hợp mà thôi."
Dương Phóng trả lời nói: "Ngươi đi nhanh lên đi, ta muốn tiếp tục tu luyện."
"Tiêu sư đệ, ta có một vấn đề, còn hy vọng Tiêu sư đệ giải đáp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận