Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 740: Người nhanh tới, Thái tử, mau ra tay!

Giờ phút này.
Trên đỉnh núi cách đó không xa.
Thái tử trên người mặc Mãng Long bào màu trắng, ánh mắt trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiến đấu bên dưới, nói với giọng nói lạnh lùng: "Trên người người mặc Chiến giáp kia cũng có Thần chủng?"
"Đúng vậy, Lôi âm kia chắc chắn cũng là một loại Thần chủng!"
Người đàn ông mặc áo bào màu tím trầm giọng nói.
Nếu không, chắc chắn sẽ không có được hiệu quả đáng sợ như vậy!
Cũng không có khả năng ngăn cản Bàng Vạn Chung.
Một thứ quan trọng như Thần chủng thế mà bị đối phương giành được!
Đột nhiên, người đàn ông mặc áo bào tím nhìn thoáng qua Thái tử, chỉ thấy nắm đấm của Thái tử theo bản năng nắm chặt lại, khí tức ấp ủ trên người.
Sắc mặt người đàn ông mặc áo bào tím hơi dịu đi, hắn dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên bả vai của Thái tử.
"Tử huynh, không cần áy náy, người không tàn nhẫn, địa vị bất ổn, Bàng Vạn Chung phải chết, chỉ khi hắn chết đi, Thương Khung Thần cung ta mới có thể công khai can thiệp vào Kình Thiên vực!"
Hắn mở miệng nói một cách bình tĩnh.
Thái tử không nói một lời, mặt không biểu tình, để cho người ta khó mà nhìn ra tâm tư thật sự trong lòng.
Thiết Vô Song ở bên cạnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu xuống, không nói một lời.
Quả nhiên đúng như những gì hắn đoán!
Thái tử và Hoàng đế không đồng lòng?
Hơn nữa!
Để can thiệp vào chuyện của Kình Thiên vực, Thương Khung Thần cung đã lên kế hoạch hy sinh Bàng Vạn Chung?
···
Ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh nổ vang bên dưới vô cùng to lớn, từng mảnh từng mảnh khí tức khủng bố quét ngang khắp nơi.
Giống như hai con thú lớn cực kỳ đáng sợ đang đánh nhau với tốc độ rất nhanh, chỉ riêng khí tức thôi cũng đã khiến tất cả mọi người phải vì đó mà kinh hãi!
Sau khi liên tục vang lên mấy chục lần!
Cuối cùng, hai bóng người tất cả đều hung hăng bay rớt ra ngoài, rơi đập vào nơi xa, phát ra âm thanh trầm đục như sao băng rơi xuống đất.
Mọi người tranh thủ vội vàng nhìn sang.
Chẳng mấy chốc mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy khu vực giữa sân.
Người mặc Chiến giáp thần bí kinh khủng kia, một tay chống đất, phi phong tung bay, trên dưới toàn thân giống như không có bất kỳ thương thế nào, toàn bộ Chiến giáp màu đen giống như cũng không xuất hiện một chút dấu vết nào.
Nhưng chỗ Bàng Vạn Chung thì ngược lại, lại làm cho tất cả mọi người phải lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chỉ thấy sắc mặt Bàng Vạn Chung nhăn nhó, phọt ra máu tươi, miệng, mũi, hai mắt, tất cả đều đang chảy máu, ngay cả cánh tay cũng thiếu mất một cái.
Toàn bộ vai trái của hắn bê bết máu, lộ ra xương cốt um tùm.
Một dấu bàn tay khổng lồ vô cùng gớm ghiếc xuất hiện ở khu vực trước trái tim, khiến máu thịt nơi đó hoàn toàn khô quắt xuống.
"Người tới, giết, nhanh giết hắn cho ta, hắn bị ta chấn thành trọng thương, nhanh giết hắn!"
Bàng Vạn Chung giận dữ hét lên, máu từ miệng ra sức tuôn ra.
Mỗi khi thốt ra một từ, đều có vô số máu tươi phun trào ra ngoài, không thể bị chặn lại.
Một chưởng vừa rồi của Dương Phóng không chỉ có ẩn chứa Phục Thiên thủ biến thái, đồng thời cũng ẩn chứa lực lượng chấn động cường đại.
Một nửa trái tim của Bàng Vạn Chung đã bị hắn làm cho tan nát hoàn toàn.
Những nội tạng khác trong cơ thể cũng không có một cái nào là còn hoàn hảo.
Nếu không phải công lực của hắn thâm hậu, lợi dụng Thần chủng một mực bảo vệ nửa quả tim còn lại, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
"Người nhanh tới, Thái tử, mau ra tay!"
Bàng Vạn Chung gầm thét, càng có nhiều máu tươi tuôn trào ra từ trong miệng, lỗ mũi, mắt ... của hắn.
Đại Uyên quân ở bốn phương tám hướng lập tức bắt đầu hành động nhanh chóng, rung động ầm ầm, đều nhịp, giống như thủy triều màu đen vậy, nhanh chóng lao về phía Dương Phóng.
Dương Phóng mặt không đổi sắc, ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên vung bàn tay lên, phấn độc, khói độc vô hình dưới sự dẫn dắt của Phong luật bắt đầu nhanh chóng lao về phía quân sĩ.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Từng mảng từng mảng quân sĩ xông tới lập tức bắt đầu chết thảm theo từng mảng, phun ra máu tươi, trên người trúng kịch đôc.
"Các ngươi còn đang thất thần cái gì? Còn không giết Bàng Vạn Chung!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, truyền âm về phía những thành viên còn lại của Cửu U kia.
Một kích toàn lực, gần như toàn bộ lực lượng trong cơ thể hắn đã bị rút cạn.
Giờ phút này chỉ có thể làm ra vẻ như không sao cả, đang dốc sức khôi phục chân khí.
Nơi xa.
Những thành viên của Cửu U kia thi nhau chấn động trong lòng, cuối cùng phản ứng lại từ trong trạng thái vô cùng kinh hãi, sau đó quát lớn một tiếng, không cần nghĩ ngợi gì nữa, tất cả đều lao về phía Bàng Vạn Chung, kêu vang ầm ầm, bắt đầu tấn công.
Một phương hướng khác.
Thiết Vô Song vừa nhìn thấy Dương Phóng bắt đầu dùng độc, lập tức nhanh chóng phóng thích giải dược ra ở trên đỉnh núi, tưng fviene đan dược được hắn nhanh chóng bắn ra, nổ tung ở trên không trung, làm cho Đại Uyên quân vừa mới trúng độc chẳng mấy chốc đã khôi phục lại lần nữa.
Dương Phóng vẻ mặt lạnh lẽo, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua chỗ đỉnh núi.
Độc tông!
Lại là bọn họ!
Hắn dứt khoát không còn lãng phí chân khí nữa, bắt đầu toàn lực khôi phục thương thế.
Vô số quân sĩ Đại Uyên quân không còn lo lắng nữa, thi nhau hò hét lao về phía Dương Phóng, càng có vô số quân sĩ Đại Uyên quân nhanh chóng lao về phía những thành viên Cửu U kia.
Chỉ có điều tu vi đám quân sĩ Đại Uyên quân khi đối mặt với cao thủ Thánh Linh cảnh thì vẫn còn quá yếu.
Cộng thêm địa thế phức tạp, rất khó để cho bọn họ tạo thành trận hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận